Phế Đế Vi Phi


Lữ Tu trao đổi xong với người Hoàng hậu phái tới, vừa xoay thì trông thấy La Chính ngồi trên xe lăn với vẻ mặt u ám, theo sau hắn ta còn có một đám hạ nhân vác gậy gỗ to cỡ cánh tay, ai nấy đều giận dữ nhìn gã.
Lữ Tu giật thót lui về phía sau, tới khi gót chân giẫm trúng một tảng đá mới dừng.
La Chính? Hắn ta đến đây từ lúc nào? Chuyện vừa nảy hắn ta nghe được bao nhiêu?
Lữ Tu ổn định tâm thần, hành lễ: "La...."
"Đánh chết gã cho bản hoàng tử!" Lữ Tu chưa dứt lời đã nghe thấy La Chính gầm lên, bọn hạ nhân phía sau hắn ta lập tức nhận mệnh, xách gậy bao vây Lữ Tu rồi hung hăng quất xuống người gã.
"A ——"
Tiếng kêu gào thảm thiết đến nhức óc đinh tai.
"Dừng."
Chẳng rõ qua bao lâu, La Chính mới bảo đám hạ nhân dừng lại.
Lữ Tu bị đánh cho mặt mũi bầm dập, cả người phủ kín những vết thương xanh xanh tím tím, gã nước mắt nước mũi giàn giụa, hấp hối cuộn mình trên đất, dường như thở không ra hơi.
Tay phải và chân phải của gã vặn thành một góc độ kì dị, hiển nhiên là đã bị bẻ gẫy.

Nước mắt gã chảy dài, khuôn mặt xoắn lại vì đau đớn, trông vừa chật vật vừa ghê tởm.
Xương cốt toàn thân như gãy nát, nhúc nhích một cái liền đau thấu tim gan, gã chỉ có thể quỳ rạp dưới đất nhỏ giọng rên rỉ.
Bất quá gã chẳng thể nói nên lời.
"Ô...!a...."
Một trận đau đớn bất ngờ ập tới, bởi do tên hạ nhân trước mặt giẫm mạnh lên tay gã.
"Tha...!tha mạng......" Mí mắt sưng húp nên gã chẳng trông rõ diện mạo người trước mặt, buộc phải không ngừng cầu xin tha thứ.
La Chính thưởng thức thảm trạng của gã tiểu tư, cuối cùng cũng thấy hả giận.

Sau hôm ấy, hắn đã từng cử người đi trả thù Tiêu Chấn Diệp thế nhưng ngay cả một sợi lông cũng chả động tới được, ngược lại còn bị Tiêu Chấn Diệp lấy Mộc Tử Khâm ra hù dọa.
Hắn ta ăn thiệt ở chỗ Tiêu Chấn Diệp bèn giáo huấn tiểu tư của hắn để trút giận, ai ngờ lại bắt gặp Lữ Tu lén lút gặp mặt một hắc y nhân.
Hồi tưởng đến việc lúc trước, mỗi lần mình xung đột cùng Tiêu Chấn Diệp tựa hồ đều do gã tiểu tư này châm lửa, La Chính tức thì hiểu ra bản thân bị người tính kế.
La Chính đen mặt nhìn gã tiểu tư nằm dưới đất, "Mặc kệ ngươi là người của ai, đã dám tính kế bản hoàng tử thì bản hoàng tử ắt sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
"Đi!"
"A —" Bánh xe lăn nghiền qua người Lữ Tu, kéo theo tiếng hô tê tâm liệt phế và âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Suốt cả quá trình này, Tiêu Chấn Diệp ẩn trong góc tối quan sát hết thảy, nhìn gã tiểu tư nằm liệt trên đất hô hấp khó khăn, khóe môi hắn giương lên độ cong châm biến, đoạn xoay người ly khai.
Lữ Tu được hạ nhân khiêng về.
Khi ấy gã mang thương tích đầy mình, tê liệt nằm trên cáng, trông vô cùng nhếch nhác.
"Ngươi sao thế Lữ Tu?"
Lúc trông thấy tình trạng thê thảm của Lữ Tu, Tiêu Chấn Diệp trợn tròn hai mắt, vẻ mặt từ khiếp sợ chuyển sang phẫn nộ, "Là ai làm?"
Tiêu Chấn Diệp như thể chợt nhớ ra chuyện gì, kinh sợ nói: "Có phải tôn tử La Chính kia không?"
Vừa nói xong liền bắt lấy thanh kiếm trên giá, "Dám động đến người của ta, ta làm thịt hắn!"
Lữ Tu nghe vậy thì chấn động, gã cố hết sức lê thân thể đau đớn, vươn cánh tay đầm đìa máu tươi túm tay áo Tiêu Chấn Diệp: "Ngũ hoàng tử......! đừng đi...."
Nếu lại đi chọc kẻ điên La Chính kia, ai biết sau đấy hắn ta có cho gã thêm một cú hay không?
Vốn nghĩ có thể làm gia tăng mâu thuẫn giữa Tiêu Chấn Diệp và La Chính, rồi mượn tay La Chính diệt trừ tên ngu xuẩn này, nào ngờ mồi lửa thiêu tới người mình.

Tên ngu xuẩn Tiêu Chấn Diệp lông tóc vô thường còn mình bị kẻ điên kia phế bỏ tay chân.
Rõ ràng trước kia chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.....
Nội tâm Lữ Tu khẽ động, chẳng lẽ Tiêu Chấn Diệp nói gì đó với kẻ điên kia?

Lữ Tu làm bộ lơ đãng quan sát thần sắc Tiêu Chấn Diệp, nhưng ngoài vẻ tức giận ra thì chẳng phát hiện dị thường.
Coi bộ là mình suy nghĩ quá nhiều, lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Cơ mà....
Ánh mắt Lữ Tu xoẹt qua tia oán độc, La Chính, sẽ có một ngày ta khiến ngươi trả giá đại giới!
Tiêu Chấn Diệp đứng bên cạnh hiển nhiên chẳng bỏ sót tia oán độc ấy, đáy mắt hắn chợt lóe châm chọc rồi biến mất, nhanh đến độ khiến người ta không kịp nắm bắt.
"Đừng ngăn cản bản hoàng tử! Bản hoàng tử đi báo thù cho ngươi!" Tiêu Chấn Diệp hất phăng tay Lữ Tu, rút kiếm xông ra cửa.
Bên kia, Lữ Tu bỗng kêu la thảm thiết, Tiêu Chấn Diệp vội quay đầu lại, liền thấy Lữ Tu ôm tay cuồn mình thành một đoàn.
"Ta...!thực xin lỗi, ta không cố ý......" Biểu tình Tiêu Chấn Diệp xuất hiện chút bối rối.
Thật ra hắn cố ý đấy.
"Ngũ hoàng tử......" Sắc mặt Lữ Tu tái nhợt vì đau đớn, cái trán dầm dề mồ hôi, "Tiểu nhân chỉ là một hạ nhân......!Ngũ hoàng tử không thể vì tiểu nhân....!mà làm mất hòa khí hai nước......."
Tiêu Chấn Diêp: "Ngươi không phải hạ nhân, ngươi ở bên cạnh ta từ nhỏ, bản hoàng tử ngươi xem ngươi như huynh đệ!"
Lữ Tu: "Từ trước tới nay, Ngũ hoàng tử luôn đối với tiểu nhân....!thân như huynh đệ, tiểu nhân......!cảm kích vô cùng......"
Trong lòng Tiêu Chấn Diệp thầm mắng: Ngươi biết ta đối với ngươi thân như huynh đệ, mà lại lấy oán trả ơn đâm một đao sau lưng ta!
"Nhưng nếu Ngũ hoàng tử vì tiểu nhân mà làm mất hòa khí hai nước, tiểu nhân dù có chết vạn lần cũng không đền hết tội......!Cho nên, thỉnh Ngũ hoàng tử lấy đại cục làm trọng....."
"Thương thế của ngươi...."Tiêu Chấn Diệp vừa lo lắng vừa đau lòng xem xét vết thương của Lữ Tu, "Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
"Thôi..." Tiêu Chấn Diệp ra vẻ thỏa hiệp, "Nghe lời ngươi, lần này bỏ qua cho La Chính vậy......"
"Lữ Tu ngươi yên tâm." Tiêu Chấn Diệp vỗ vỗ bả vai Lữ Tu, "Bản hoàng tử nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất, cam đoan chữa khỏi thương thế cho ngươi."
Ta sẽ mời đại phu 'tốt nhất' để ngươi vĩnh viễn không thể sống yên, để ngươi tuổi già chịu nổi đau tàn tật, để ngươi lĩnh hội một phần thống khổ kiếp trước ta phải chịu!
Lữ Tu cảm động đáp: "Cảm tạ Ngũ hoàng tử."

Khóe môi Tiêu Chấn Diệp câu lên độ cung mang ý vị thâm trường: "Đây là điều bản hoàng tử nên làm."
............
Ban đêm.
Khi đang luyện kiếm trong rừng trúc Tiêu Chấn Diệp thình lình nghe thấy tiếng nước róc rách, hắn tiến tới xem xét thì chứng kiến cảnh tượng khiến hắn nghẹt thở.
Dưới ánh trăng trẻo, giữa hồ nước lượn lờ hơi sương lộ ra thân ảnh xích lõa tuyệt mỹ của thiếu niên.
Y khép hờ hai mắt, lẳng lặng tựa vào vách đá, tóc đen như thác xõa tung bên hồ, trăng sáng sọi chiếu làn da trắng tuyết của y tưởng như phủ thêm một lớp khinh sa mĩ miều.
Đặc biệt là hai điểm trước ngực ấy, phấn nộn lại hồng hào, còn vương ít bọt nước trong suốt, dưới ánh trăng tỏ càng thêm sáng bóng mê người.
Yết hầu Tiêu Chấn Diệp lăn lộn, ánh mắt hắn dán chặt vào thân thể thiếu niên, bước chân bất giác nhích về phía trước.
Hắn vừa nhấc chân thì không may giẫm phải cành trúc, tiếng 'rắc' vang lên giữa mảnh rừng yên tĩnh trở nên phá lệ rõ ràng.
"Người nào?" Thiếu niên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở choàng mắt, đồng thời một khối đá mang theo nội lức chuẩn xác bắn về phía hắn.
Tiêu Chấn Diệp tránh né theo bản năng, do đó khối đá kia sượt qua hắn đánh trúng cây trúc sau lưng và cũng làm lộ vị trí của hắn.
Trước mắt bỗng sáng choang, ngay sau đấy, một thanh lợi kiếm lóe ngân quang gác lên cổ hắn.
"Đã trễ thế này sao ngươi còn ở đây?"
Ánh mắt thiếu niên vô cùng sắc bén, nhưng vì vừa tắm xong nên ẩn ẩn ý vị câu nhân, y sam lỏng lẻo dán sát da thịt, giọt nước rơi xuống từ mái tóc đẫm ướt rồi chảy xuyên qua lớp áo mong manh, phát họa từng đường cong mê người trên thân thể, hiển hiện sự mị hoặc cực điểm.
Tiêu Chấn Diệp không khỏi ngắm đến ngây ngốc, hắn vô thức nuốt ngụm nước bọt, song nơi cổ lại truyền tới cảm giác lạnh băng, lưỡi kiếm xé rách da thịt, tức khắc có máu tươi chậm rãi tràn ra.
"Nói!" Kiếm trong tay thiếu niên càng đưa ra phía trước, con ngươi xinh đẹp ẩn hiện sát ý bén tựa đao.
Ánh mắt khinh bạc không kiêng dè của Tiêu Chấn Diệp đã chọc giận thiếu niên.
"Ta..."
"Ai ở nơi đó?"
Tiêu Chấn Diệp đang muốn mở miệng thì thiếu niên đột nhiên liếc sang một hướng giữa không trung, cùng lúc một cành trúc lăng khi bay qua nơi đó.
"A..." Cành trúc vừa vặn đâm trúng ngực, người nọ hô lên đau đớn rồi ngã khỏi đám trúc rậm rạp, té xuống đất.
Người nọ một thân hắc y, dùng vải đen bịt kín mít toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trong lòng Tiêu Chấn Diệp chấn động, người nọ núp ở đây bao lâu rồi? Hắn vậy mà không hề phát hiện!

Vậy hắn ta cũng nhìn thấy thân thể Tử Khâm sao?
Mắt Tiêu Chấn Diệp chợt lóe hàn quang, ánh mắt nhìn người nọ ẩn giấu sát ý.
"Các hạ là người phương nào?" Kiếm nơi cổ Tiêu Chấn Diệp dời đi, thiếu niên đề kiếm tiến sang phía người nọ, khi mũi kiếm chuẩn bị xốc miếng vải che mặt hắn ta lên bất chợt móc ra một nắm bột phấn từ vạt áo, hất vào người thiếu niên.
"Cẩn thận!" Đồng tử Tiêu Chấn Diệp co rút, hắn xông lên theo bản năng, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, hắn đã chắn trước mặt thiếu niên.
Vậy nên hắn hít trọn đám bột phấn kia.
"Khụ...!khụ..." Tiêu Chấn Diệp mềm nhũn ngã khụy trên đất.
"Tiêu Chấn Diệp!" Thiếu niên vội tới dìu hắn.
Nhân cơ hội này, hắc y nhân liền chạy mất tung.
"Ngươi sao rồi?" Thiếu niên đỡ Tiêu Chấn Diệp dậy, trong mắt thoáng hiện chút lo lắng.
"Ta không....!A!" Đầu óc một mảnh hỗn độn, Tiêu Chấn Diệp lần nữa té xuống.
Kèm với cảm giác hỗn độn ấy, cơ thể còn nảy sinh cơn khô nóng khó nhịn, giống như có hàng vạn con kiến bò qua, mà chỗ kia cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Muốn......
Không tốt! Là mị dược!
"Tiêu Chấn Diệp, ngươi rốt cuộc bị làm sao...." Thần trí đang dần tan rã, vẻ mặt lo lắng của thiếu niên thấp thoáng trước mắt hắn, giọng nói của y khi gần khi xa văng vẳng bên tai.
Tiêu Chấn Diệp ra sức lắc đầu, như muốn vứt cảm giác hỗn độn này khỏi đầu mình, bất quá thần trí lại ngày càng mơ hồ.
Phản ứng thân thể cũng càng lúc càng rõ ràng.
Song trước mặt là người hắn yêu nhất, hắn không cách nào kiềm chế loại phản ứng này.......
"Tiêu Chấn Diệp ngươi......"
Thiếu niên chưa nói hết câu thì bỗng có tiếng gầm nhẹ tựa như âm thanh của dã thú lọt vào tai, tiếp đấy người kia thình lình nhào tới.
Trời đất xoay cuồng, thiếu niên chẳng kịp tránh đi, cả người bị người kia đè chặt dưới thân, và y cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của người kia đang liếm trên cổ mình.
Thiếu niên giật mình, lúc ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy người kia hai mắt đỏ tươi, bên trong chứa đầy sắc dục, tựa như con hùng sư đánh mất lý trí.
Nam nhân này, đã thú hóa........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận