Phế Đế Vi Phi


04/08/2022
Edit: Chary
__________________________
Thoáng cái, Cửu quốc Minh hội bốn năm một lần ở Lăng Phong đại lục đã đến, mà Minh hội lần này do chính Mộc Quốc chủ sự.
Khoảng một tháng trước ngày diễn ra Minh hội, trên dưới Mộc Quốc bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho ngày này.

Từ văn võ bá quan cho tới dân chúng đều lo hoàn thành nhiệm vụ của mình, gắng sức chu toàn mọi mặt, vì muốn phô triển quốc lực và khí thế đại quốc trong Cửu quốc Minh hội.
Cách Minh hội còn nữa tháng, sứ thần bát quốc lục tục tề tựu, được Mộc Tử Khâm nhất nhất an bài tại dịch quán trang nhã quý khí.
Chuyến này người Liễu Quốc phái tới tham dự là Tam hoàng tử Liễu Hạo Diễm và Thất hoàng tử Liễu An Di, Mạnh Hào chịu trách nhiệm tiếp đãi hai người họ.
Mạnh Hào dẫn Liễu Hạo Diễm cùng Liễu An Di tham quan sơ lược hoàng cung rồi mới mời họ về dịch quán.
"Đây là chỗ được an bài cho nhị vị điện hạ, có yêu cầu gì cứ phân phó thị tòng.

Nhị vị nếu không còn phân phó vậy tại hạ xin cáo lui trước."
Hắn chuẩn bị xoay người rời khỏi, Liễu An Di lại đột nhiên túm lấy tay hắn.
Mạnh Hào thoáng liếc nơi cổ tay bị Liễu An Di nắm chặt: "Điện hạ có chuyện gì sao?"
Liễu An Di vội thả tay hắn ra, trên mặt thoáng hiện một tầng áng hồng.
"Ngươi tên Mạnh Hào à?" Tay Liễu An Di vô thức siết lấy góc áo, ánh mắt có đôi phần lưỡng lự, ngượng ngùng mà nhìn Mạnh Hào: "Hôm nay....!cảm tạ ngươi......"
Buổi trưa hắn lén tách khỏi huynh trưởng chạy đi, bất cẩn trượt chân ngã xuống hồ sen, hắn đạp nước vùng vẫy hồi lâu nhưng chung quang chả một bóng người, nước hồ lạnh lẽo xâm nhập khoang mũi, hắn nghĩ mình sắp chết mất thôi, song Mạnh Hào kịp thời cứu hắn vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Khoảnh khắc đó, hắn có cảm tưởng Mạnh Hào là thần tiên hạ phàm, vòng tay ôm lấy hắn kia ấm áp biết bao.
Lại trông sườn mặt góc cạnh tuấn tú của Mạnh Hào, Liễu An Di chỉ cảm thấy lúc ấy trái tim mình đập vang dữ dội....

Mạnh Hào biết Liễu An Di nói đến chuyện hôm nay mình cứu hắn, bình tĩnh đáp: "Điện hạ đừng khách sáo, bảo hộ nhị vị điện hạ an toàn khi ở Mộc Quốc là nhiệm vụ của ta."
"Nếu điện hạ không còn việc khác vậy tại hạ...." Mạnh hào chưa nói dứt lời thì Liễu An Di bỗng dưng nhét vào tay hắn vật gì đó.
Vật ấy là kiếm tuệ dệt thành từ băng ti thượng đẳng, phía trên còn khảm một khối ngọc tinh xảo quý giá, chẳng qua hình dáng kiếm tuệ này có chút khó coi.
Mạnh Hào nghi hoặc hướng mắt nhìn Liễu An Di, Liễu An Di xấu hổ ho khan một tiếng, vệt đỏ trên mặt chạy dài đến tận mang tai: "Cho ngươi đấy."
Hắn nói xong liền vội cúi đầu, chẳng dám nhìn Mạnh Hào thêm nữa.
Liễu Hạo Diễm đứng bên cạnh quan sát biểu hiện của Liễu An Di, mâu sắc sâu thẳm.
Liễu An Di đợi mãi chẳng nghe Mạnh Hào đáp lời, hắn ngờ vực bèn ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Mạnh Hào chìa tay đưa trả kiếm tuệ: "Vô công bất thụ lộc,vật này quý giá, điện hạ vẫn nên giữ lại thì hơn..."
Liễu An Di gấp gáp đẩy tay hắn về: "Bản hoàng tử cho ngươi, ngươi cứ nhận đi...."
Thấy Mạnh Hào vẫn khăng khăng muốn trả kiếm tuệ cho hắn, Liễu An Di lên tiếng cắt ngang: "Ngươi dám không nhận xem, ta sẽ nói với Thái tử các ngươi rằng ngươi khi dễ ta! Để coi Thái tử điện hạ trừng phạt ngươi thế nào!"
Mạnh Hào nghe thế quả nhiên dừng động tác.
Trông thấy phản ứng kia, Liễu An Di thập phần hài lòng, liền nhân lúc hắn đang ngẩn người nhanh tay thắt kiếm tuệ lên chuôi kiếm của hắn.
Liễu An Di chăm chú quan sát bội kiếm bên hông Mạnh Hào buộc lên kiếm tuệ chính tay mình bện ra, càng nhìn càng thõa mãn, song nhãn đều lấp lánh.
"Tặng kiếm tuệ cho ngươi, đừng có mà làm mất, bằng không......" Liễu An Di huơ huơ nắm đấm trước mặt Mạnh Hào, "Bản hoàng tử sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ."
Mạnh Hào nhìn người giương nanh múa vuốt khua loạn nắm đấm trước mặt mình với ánh mắt phức tạp, "Vậy tại hạ xin nhận, đa tạ điện hạ."
Liễu An Di khẽ nhếch cầm, rõ ràng rất cao hứng.
"Vậy hiện tại...."
"Mạnh tướng quân, kia là ai thế?"
Mạnh Hào lần nữa bị đánh gãy lời cáo từ, bất quá lần này là Liễu Hạo Diễm lên tiếng.
Mạnh Hào chuyển tầm nhìn theo ánh mắt Liễu Hạo Diễm, thì thấy Phù Nhã một thân hồng y đang tiếp đón sứ thần Ngu Quốc.
Mái tóc vàng uốn lượn, thêm phần rực rỡ dưới ánh trời chiều, đôi đồng tử dị sắc xinh đẹp hiếm thấy, ẩn chứa mị hoặc trời sinh.
Y mỉm cười giao lưu cùng sứ thần Ngu Quốc, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chuẩn mực lễ độ.

"Đó là Phù Nhã tướng quân." Mạnh Hào ánh mắt sâu xa: "Điện hạ quen biết Phù Nhã tướng quân?"
"Không quen, chỉ cảm thấy y trông rất giống một vị...!cố nhân."
"Thế điện hạ hẳn nhận nhầm rồi, Phù Nhã tướng quân từ nhỏ lớn lên tại Mộc Quốc càng chưa từng rời khỏi cố quốc, nào có cơ hội gặp gỡ điện hạ."
"Có lẽ vậy..." Liễu Hạo Diễm nhìn theo bóng dáng Phù Nhã: "Y có tỷ muội lớn lên trông giống mình hay chăng?"
Mạnh Hào đáp: "Không, phụ mẫu Phù Nhã mất khi y còn nhỏ, ngoài Phù lão tướng quân một tay nuôi y lớn ra thì không còn thân nhân nào khác."
Liễu Hạo Diễm chẳng nói gì nữa, chỉ chăm chú dõi theo thân ảnh Phù Nhã một lúc thật lâu....
Đêm khuya, Liễu Hạo Diễm lạc vào giấc mộng.
Trong mộng, hắn che giấu thân phận trà trộn đến ấp thành điều tra trọng án, không may bị người ta truy sát.

Hắn thân mang trọng thương chật vật lẩn vào thanh lâu lớn nhất trong thành, mà nơi ẩn thân vừa khéo là phòng của hoa khôi Mộng Nguyệt.
Nhóm người truy sát lần theo vết máu đuổi tới trước phòng.
Tuy rằng Mộng Nguyệt là nữ tử phong trần nhưng nàng qua lại mật thiết các đại thần, thậm chí cả thân hoàng quý trụ,vì vậy nên có địa vị cực cao ở Ấp thành.

Bọn người nọ chẳng có gan xông vào lục soát, đành đứng trước cửa hỏi nàng trong phòng có xảy ra chuyện bất thường hay không.
Mà trong phòng, kiếm của hắn kề sát trên cổ hoa khôi, kiếm phong sắc bén cứa vào da thịt nõn nà.

Chỉ cần nàng dám hại hắn bại lộ hành tung, hắn sẽ lập tức tước đi sinh mạng của nàng.
Nhưng đây bất quá là làm ra vẻ thôi.
Chưa bàn đến chuyện hắn tuyệt không động thủ với nữ tử hai tay trói gà không chặt, chỉ bằng sức lực hiện giờ thật sự rất khó thành công.

Thực tế hắn đã nỏ mạnh hết đà, đầu óc vô cùng hỗn loạn, người đứng trước mặt như cái hư ảnh hắn còn chẳng thấy rõ người ta, đừng nói đến việc cưỡng chế Mộng Nguyệt, ngay cả đứng thẳng thôi cũng mất sức.
Nếu bây giờ Mộng Nguyệt kêu cứu, hắn cũng chẳng thể làm gì nàng.
Tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, thanh kiếm chặn ngang cổ Mộng Nguyệt trở nên bất ổn.
Hắn biết Mộng Nguyệt phát giác điểm ấy, vì cảm giác được thân thể nàng đang thả lỏng, càng chẳng có biểu tình sợ hãi hay khẩn trương.
Thời điểm hắn tin chắc Mộng Nguyệt sẽ xông ra ngoài kêu cứu thì Mộng Nguyệt chợt lên tiếng nói: "Vô sự."
Hắn sửng sốt, khi phục hồi tinh thần thì thở phào một hơi, buông kiếm xuống.
"Vừa nảy tình thế cấp bách nên mới mạo phạm cô nương.

Mong cô nương thứ lỗi." Hắn nhỏ giọng nói lời xin lỗi.
Mộng Nguyệt không đáp, nàng kéo kéo tay áo hắn ý bảo hãy đi theo nàng.
Sau đấy nàng đi phía trước hướng tới cái giá trưng đầy đồ vật, hắn hơi suy tư rồi bán tính bán nghi dời bước theo sau.
Mộng Nguyệt xoay nhẹ một món đồ trên giá, cái giá kia liền từ từ chuyển động lộ ra gian phòng nhỏ phía sau.
Mộng Nguyệt chẳng đợi hắn nhiều lời, đã trực tiếp đẩy hắn vô trong, cái giá chậm rãi xoay về chỗ cũ.
Ý thức dần lâm vào mê man, chuyện sau đó hắn chẳng còn rõ nữa.
Thời điểm tỉnh lại, hắn đang nằm trên giường Mộng Nguyệt.
Và nàng đang giúp hắn xử lý miệng vết thương.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hồng y nữ tử kim phát uốn cong, tóc nàng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Mộng Nguyệt nhận ra hắn đã tỉnh nên ngẩng đầu, thế rồi hắn bắt gắp đôi đồng tử dị đồng sắc cực mĩ kia.
Mắt trái lam sắc và mắt phải màu hổ phách, mị hoặc vô song, như thể muốn hút hết hồn phách người ta vào đôi mắt ấy, khóe mắt phải điểm viên lệ chí, rành rành một yêu nữ dị vực xinh đẹp tuyệt thế.
Mộng Nguyệt khẽ nhíu mày, hắn mới phát hiện vậy mà mình nhìn nàng tới ngây ngốc, hắn mở miệng muốn giải thích và cảm tạ ơn cứu mạng, nào ngờ Mộng Nguyệt thình lình vỗ mạnh xuống gáy hắn.
Trước mắt hắn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Lần nữa tỉnh lại hắn đã về phủ đệ của mình, hạ nhân bẩm báo phát hiện hắn bị thương hôn mê trước cửa phủ nhưng không biết ai đưa hắn trở về.
Hắn bèn phái người tới thanh lâu một chuyến, ngặt nỗi Mộng Nguyệt chẳng còn ở nơi đó.
Nàng giống như đột nhiên tiêu thất, đồ đạc vẫn nguyên vẹn nhưng người lại biến mất tăm, tựa hồ bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng cách nào tìm được.

Có người đoán rằng nàng bị đại nhân vật nào đó bắt về độc chiếm, cũng có người nói nàng bị những người đố kỵ âm thầm hại chết......
Trong phút chốc tin đồn nổi lên như gió, nhưng hắn quyết không tin, một mực phái người đi tìm tung tích của nàng.
Tuy nhiên thân thế nàng mơ hồ không rõ, chẳng ai hay biết nội tình, cứ như nàng bỗng nhiên xuất hiện rồi tiêu thất vào hư không, căn bản không thể tìm ra tung tích.
Hắn tìm kiếm nàng suốt hai năm, mà chẳng có tin tức gì.
Hắn cũng không biết mình vì sao lại để ý nữ tử thanh lâu mới gặp gỡ được một lần như vậy, là vì ân cứu mạng ư?
Hắn không biết.

Chỉ biết theo thời gian trôi qua, khuôn mặt nữ tử kia càng phát họa rõ nét trong tâm trí hắn.
Rồi trở thành chấp niệm.
Cảnh tượng cuối cùng của giấc mơ, hoa khôi mỹ mạo kim phác dị đồng khoác lụa mỏng dần dần chồng lấp lên thân ảnh Phù Nhã một thân kính trang....
Liễu Hạo Diễm giật mình choàng tỉnh.
Mộng Nguyệt rõ ràng là nữ tử, hắn sao có thể đánh đồng nàng với một nam nhân như Phù Nhã?
Thế nhưng......
Thân hình kia, kim phác kia, dị đồng kia,....!và cả diện mạo nữa....!đều giống y đúc với hình ảnh của nàng trong trí nhớ hắn.....
Trên đời này thật có hai người giống nhau tới vậy ư......
Đương nghĩ ngợi, hắn mơ hồ nghe thấy ngoài cửa sổ vọng đến tiếng 'soàn soạt', hắn đẩy mở cửa sổ, đập vào mắt là thân ảnh hồng sắc đang vung kiếm cách đây không xa.
Là Phù Nhã.
Tâm tư hắn khẽ động, liền khoác thêm ngoại bào bước ra cửa.
Dưới ánh trăng, Phù Nhã dáng người thanh thoát, kim phác thúc quan, kiếm pháp như nước chảy mây trôi, tứ ý ưu mĩ.
Liễu Hạo Diễm nhìn theo thắt lưng mảnh khảnh của Phù Nhã, hình ảnh kia cùng vòng eo nhỏ nhắn nuột nà của hoa khôi bỗng chồng lên nhau......
__________________________
Chary: Thất tịch vui vẻ ~ Vốn tính đợi cuối tuần mới đăng truyện nhưng chương này có hai đôi trẻ sắp được nên duyên nên đăng luôn cho nóng ^_+.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận