Phế Đế Vi Phi


Edit: Chary
_________________________
Tiêu Ưng Trì cũng phải hồi quốc, Mộc Tử Trạc lưu luyến không rời cùng hắn nói lời cáo biệt.
"Huynh sẽ quay trở lại đúng chứ?" Mộc Tử Trạc hai mắt rưng rưng.
"Ừ, ta nhất định quay lại." Tiêu Ưng Trì ôm lấy Mộc Tử Trạc: "Đợi ta trở về kiến lập công huân, rồi sẽ phong quang quay lại mà nghênh thú đệ."
Mộc Tử Trạc sửng người, bởi đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời hứa hẹn đoan chính từ miệng Tiêu Ưng Trì, sau khi hồi thần thì hốc mắt càng đỏ bừng thêm: "Ta không cần huynh kiến lập công huân, chỉ cầu huynh bình an quay lại, chỉ mong huynh bồi bên cạnh ta....."
"Đồ ngốc, nếu ta không kiến lập công huân, đừng nói bảo hộ đệ mà ngay cả tư cách ở bên cạnh đệ cũng chẳng có..."
Mấy hôm nay Tiêu Ưng Trì thành thục hơn rất nhiều, càng hiểu thêm được nhiều chuyện.
Hắn biết, giữa hắn và Mộc Tử Trạc tồn tại rào cản rất lớn, chỉ có bằng mọi giá vượt qua rào cản này, hắn mới có thể chân chính ở bên Mộc Tử Trạc.
Để vượt qua những rào cản đó, hắn phải làm cho bản thân trở nên cường đại.
Tiêu Ưng Trì thương tiếc gạt lệ thay Mộc Tử Trạc: "Tử Trạc đừng khóc, đệ khóc khiến ta đau lòng.

Đệ yên tâm đi, ta nhất định sẽ quay trở lại."
"Chẳng biết tới bao giờ mới gặp lại huynh....!Nói không chừng khi đó......!huynh đã sớm...!đã sớm quên ta mất rồi......"
"Ta sao có thể quên được đệ đây?" Tiêu Ưng Trì nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt vương trên khóe mắt Mộc Tử Trạc: "Ngoan nào, cho ta hôn một cái...."
Tiêu Ưng Trì đương tính cúi đầu hôn Mộc Tử Trạc, thình lình cảm nhận được một đạo ánh mắt sắc bén, hắn vừa quay đầu, thì thấy Mộc Tử Khâm mắt sắc như ưng mà nhìn hắn.
Tiêu Ưng Trì bỗng chốc hết dám làm bậy.
Khoảng thời gian gần đây đều là như vậy, người nọ rõ ràng đã đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng chỉ cần hắn có hành vi thân mật hơi quá với Mộc Tử Trạc, liền sẽ bắt gặp ánh mắt cảnh cáo từ người nọ.
Đừng nói làm chuyện gì quá mức với Tử Trạc, ngay cả hôn cậu người nọ cũng không cho phép, hành động thân mật nhất giữa hắn và Tử Trạc chính là ôm nhau.
Tiêu Ưng Trì sắp bị bức điên rồi, lần đầu tiên trong đời yêu thích một người đương nhiên ngập tràn ham muốn tiếp xúc với người kia, và người kia cũng thích hắn, mà hắn chỉ có thể nhìn không thể sờ, chỉ có thể thầm mộng mây mưa cùng người kia......
Rất nhiều lần Tiêu Ưng Trì nhịn không được muốn nổi bão, rõ rành rành hắn và Tử Trạc ngươi tình ta nguyện tình ý chín mùi, ngươi nọ lại cứ như u linh theo dõi hắn, khiến hắn căn bản chẳng thể tiếp tục bước tiếp theo.
Nhưng cuối cùng Tiêu Ưng Trì vẫn nhịn xuống.
Ai bảo người nọ là hoàng huynh của Tử Trạc làm chi?
Nếu thật sự chọc giận người nọ, chưa biết chừng tới cơ hội gặp mặt Tử Trạc cũng chả có.
"Vậy ôm một chút, ôm một chút hẳn được đúng không?" Lời này Tiêu Ưng Trì là nói cho Mộc Tử Khâm nghe.
Mộc Tử Khâm không ừ hử gì, chẳng qua ánh mắt y đã bớt đi mấy phần sắc bén, xem như ngầm chấp thuận.
Tiêu Ưng Trì gắt gao ôm Mộc Tử Trạc vào lòng, cơ hồ muốn khảm người vào trong cốt nhục: "Tử Trạc, đệ chờ ta, chờ ta trở lại, khi đấy không gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa...."
Mộc Tử Trạc hít mũi: "Ừm, ta chờ huynh."
............
Một tháng sau, Liễu Quốc phát sinh ra một sự kiện oanh động cửu quốc tứ phương.
Thái tử và Ngũ hoàng tử Liễu Quốc liên hợp khởi binh tạo phản bức thẳng đến tẩm cung Liễu đế, ý đồ thí phụ sát quân mưu quyền soán vị.

Vừa lúc đó, Tam hoàng tử Liễu Hạo Diễm mang binh đuổi tới, đánh bại Thái tử, cứu giá Liễu đế.
Bấy giờ, Liễu đế lập tức hạ lệnh bắt Thái tử giam vào đại lao.

Trải qua tra khảo, thì phát hiện nguyên nhân gã tạo phản là bởi vì một nữ nhân — phi tử Lệ phi mới được Liễu đế sắc phong.
Hóa ra Thái tử coi trọng vị Lệ phi nương nương mỹ mạo như hoa này, bèn lập mưu soán vị giết chết Liễu đế hòng chiếm người làm của riêng.
Liễu Thái tử còn khai ra Nhị hoàng tử thâm ô hối lộ, Tứ hoàng tử ngầm dưỡng tư binh, Ngũ hoàng tử mua quan bán tước, Lục hoàng tử thông dâm cùng phi tử hậu cung......
Liễu đế nhất thời nộ hỏa công tâm, hô to một câu "Cả đám nghịch tử!" rồi hôn mê bất tỉnh, lần hôn mê này kéo dài tận mấy ngày trời.
Chuyện đầu tiên ông làm sau khi tỉnh lại là ban chết cho Thái tử, luận theo tội trạng lần lượt xử phạt thích đáng các vị hoàng tử, không mảy may mền lòng bao che.
Ông xử lý êm xuôi mọi việc rồi truyền ngôi vị cho Liễu Hạo Diễm, còn bản thân thì thoái vị làm Thái thượng hoàng, từ đó ẩn cử nơi rừng núi, không hỏi việc triều chính.
Tin này vừa truyền ra đã gây oanh chấn toàn bộ triều đình.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Liễu Hạo Diễm từ hoàng tử thất sủng trực tiếp biến thành tân đế của bọn họ!
Văn võ bá quan cấp tốc phản ứng, tranh nhau xu nịnh.
Đều biết người tân đế yêu thương nhất là bào đệ Thất hoàng tử điện hạ, không, hiện tại phải gọi Bình An vương, nên người người đều tranh thủ lấy lòng Liễu An Di.
Đồng thời cũng ra sức chèn ép những thế lực ngày xưa từng khi nhục Liễu Hạo Diễm.
Chẳng cần Liễu Hạo Diễm tự thân xuất thủ, Liễu Quốc đã tự động hình thành trung tâm chính trị xoay quanh hắn......
Mộc Quốc, viện tử của Tiêu Chấn Diệp.
"Khinh Vân, nhiệm vụ lần này ngươi làm khá lắm, vất vả rồi."
Đối diện Tiêu Chấn Diệp là một nữ tử mỹ mạo vô song, cũng chính là vị phi tử gây nên tranh chấp giữa thái tử và hoàng đế Liễu Quốc.
"Đây là việc Khinh Vân nên làm, Khinh Vân cuối cùng đã thay thân nhân dưới cửu tuyền trả món nợ máu." Khinh Vân siết chặt khớp tay, ánh mắt tràn đầy thống hận.
Hai năm trước, Liễu Quốc thái tử nhìn trúng tỷ tỷ nàng, cường ngạnh ép người về phủ, tỷ tỷ nhất quyết không theo, Thái tử liền ra tay đồ sát cả nhà nàng.
Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, ca ca, và đệ đệ...!cả nhà mười hai miệng ăn đều chết trong tay sát thủ, lúc ấy nàng đi hái thuốc ở ngoài mới may mắn thoát một kiếp.
Tiêu Chấn Diệp nhìn bàn tay đang nắm chặt của nàng: "Chuyện qua cả rồi, nay đại thù đã báo, ngươi nên buông xuống đi thôi."
"Vâng chủ thượng.

Khinh Vân có thể trả được đại thù đều nhờ ơn chủ thượng thu nhận bồi dưỡng.....!Chủ thượng đã hết chuyện phân phó, vậy Khinh Vân xin phép cáo lui."
"Đi đi."
"Vâng, Khinh Vân cáo lui."
.........
Nhá nhem tối, Mộc Tử Khâm từ từ khép mắt thả mình trong dục trì để vơi đi cả ngày mệt mỏi.

Y bỗng nhiên phát giác trên nóc nhà có người nhìn lén.
Mộc Tử Khâm đứng dậy rút bội kiếm phóng mạnh về phía nóc nhà, đồng thời nhanh tay kéo y phục trên giá khoác lên người mình.
Kiếm thế lăng lệ xuyên thủng mái ngói đâm thẳng tới kẻ kia, nhưng gã ta phản ứng cực nhanh lắc thân né kiếm, rồi cấp tốc đào tẩu.
Một khắc kình phong phá vỡ gạch ngói, Mộc Tử Khâm liền bắt gặp tên hắc y nhân che kín mặt mày, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng đôi mắt lộ ra của kẻ kia mang đến cho y cảm giác quen thuộc, như đã từng trông thấy ở đâu đó.
Động tĩnh trên mái ngói kinh động chúng thị vệ đang tuần tra, Thái tử phủ loạn thành một đoàn.
Mộc Tử Khâm nheo mắt, trở tay rút bội kiếm bên hông thị vệ vừa chạy tới rồi đuổi theo kẻ kia.
Khinh công của gã vô cùng tốt, cùng Mộc Tử Khâm bất phân cao thấp.

Mộc Tử Khâm một đường truy đuổi suốt cả canh giờ, khi tới một ngọn núi hẻo lánh mới cản được gã.
Nơi đây cách xa hoàng cung, những người khác đều bị bỏ lại phía sau, chỉ còn Mộc Tử Khâm cùng người bịt mặt phía đối diện.
"Ngươi cùng đường rồi." Kiếm trong tay Mộc Tử Khâm chĩa thẳng vào kẻ kia.
Kiếm phong sắc lẻm chỉ cách cổ đối phương khoảng một tấc, sau lưng gã là vách đá lạnh băng, đã không còn đường lui.
Người bịt mặt tùy ý cười khẽ: "Có biết vì sao ta dẫn ngài tới nơi này không?" Dứt lời gã vung tay tung ra cả mớ bột phấn.
Mộc Tử Khâm nhận ra khác thường bèn nhanh chóng ngưng thở, bất quá vẫn hít phải một ít.
Sau đấy, y lập tức cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, vô lực khụy xuống, y chống kiếm xuống đất khó nhọc trụ vững thân thể.
Tuy nhiên trong người bỗng chốc dâng lên cảm giác khô nóng quái dị như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ.
Nguy rồi, là mị dược!
Mộc Tử Khâm lắc mạnh đầu, muốn thoát khỏi cơn choáng váng nhưng thần trí y ngày càng mê man không rõ.
"Vô dụng thôi Thái tử điện hạ, dược phấn này mạnh hơn nhiều so với mị dược hai năm trước, người bình thường chẳng thể chống đỡ nỗi đâu."
Người bịt mặt si mê vuốt ve khuôn mặt Mộc Tử Khâm: "Nếu ngài không lập tức giao hợp cùng người khác, thì chỉ còn con đường chết thôi nha...."
"Hai năm...!trước..." Mộc Tử Khâm hung hăng khảm móng tay vào lòng bàn tay miễn cưỡng bảo trí chút thanh tỉnh, y gạt phăng cái tay đang vuốt ve mặt mình: "Thì ra...!là ngươi....!Ngươi rốt cuộc...!là kẻ nào...?"
"Thái tử điện hạ muốn biết đến thế, ta có lý nào không tuân mệnh?" Kẻ kia vừa nói vừa tháo lớp vải trên mặt xuống.

Hai mắt Mộc Tử Khâm đột nhiên trừng to.
"Nguyên lai là ngươi....!Mạnh Hoằng Tế...."
Chất tử tới từ Mạnh Quốc, Thập tứ hoàng tử Mạnh Hoằng Tế.
Kẻ này ngày thường thấy ai cũng rụt rè sợ hãi, bộ dáng mặc người khi dễ.

Lúc La Chính còn sống thì ngày ngày theo sau gã ta, bị gã xem như cẩu mà sai xử, nào ngờ lại là một nhân vật thâm tàng bất lộ.
Vậy mà tới bây giờ y mới phát hiện ra!
"Thái tử điện hạ phải chăng đang nghĩ vì sao tới tận bây giờ mới phát hiện bộ mặt thật của ta?"
Như đoán được suy nghĩ trong lòng Mộc Tử Khâm, Mạnh Hoằng Tế nở nụ cười vặn vẹo: "Đó là bởi vì Thái tử điện hạ cao cao tại thượng ngươi chưa từng liếc qua ta một cái!"
Mạnh Hoằng Tế rất mau khôi phục điệu cười khinh mạn, gã mê luyến vuốt ve da thịt nơi cổ Mộc Tử Khâm, chỗ kia trắng sáng tựa ngọc, non mịn oánh nhuận, Mạnh Hoằng Tế bỗng thở phào đầy thỏa mãn: "Có điều cuối cùng ngươi không phải vẫn rơi vào tay ta sao? Qua tối nay, ngươi chính là người của ta..."
"Làm càn!" Mộc Tử Khâm dùng sức hất văng Mạnh Hoằng Tế, y chống kiếm cường ngạnh nâng người lên, nhưng chưa kịp đứng vững hai chân y đã mềm nhũn, lần nữa loạng choạng ngã xuống.
Thần trí mỗi lúc một trì độn, y trông thấy đại địa trước mặt bỗng nhiên rung lắc, tia thanh tỉnh cuối cùng vẫn cứ thế trôi đi mặc cho móng tay cắm vào da thịt sâu đến máu tươi đầm đìa.
"Từ bỏ đi Thái tử điện hạ, hai năm trước nếu không có Tiêu Chấn Diệp giở trò, ngươi đã sớm thành người của ta rồi.

Đêm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi..." Mạnh Hoằng Tế cúi người bế Mộc Tử Khâm lên, hướng tới một phương hướng nào đó mà đi.
Mộc Tử Khâm muốn vùng ra nhưng thân thể chẳng có chút sức lực, ý thức y tan rã.

Y cố chấp muốn dựa vào đau đớn để bảo trì thanh tỉnh, thế mà cắn rách cả đầu lưỡi cũng đều vô dụng.
"Tiêu...!Chấn Diệp..." Mộc Tử Khâm vô thức gọi ba chữ này.
"Tiêu Chấn Diệp? Ngươi còn trông cậy tên phế vật kia tới cứu ngươi à?" Biểu tình của Mạnh Hoằng tế đầy ý chế nhạo: "Đừng ngốc nữa Thái tử điện hạ ơi, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành người của ta..."
Trước khi triệt để mất đi ý thức, y lờ mờ nhận thấy Mạnh Hoằng Tế bế mình vào sơn động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui