Giám đốc Hoàng nói:
- Liễu Nguyệt ơi, giọng hay quá, ra đây hát cho chúng tôi nghe với!
Nhưng Liễu Nguyệt không hát nữa. Rửa xong đi ra rót trà, lại bưng đĩa mận trên ban ra mời giám đốc Hoàng. Giám đốc Hoàng bảo không ăn được chua, thấy chua ê răng.
Liễu Nguyệt bảo:
- Thế thì ông không may mắn được ăn rồi, ông không ăn thì thầy Điệp ăn. Thầy Điệp thích ăn thế này.
Liễu Nguyệt nhón một quả đưa cho Trang Chi Điệp, rồi tự lấy giẻ lau bụi bậm bám trên giá đồ cổ, chỉ trỏ cách đặt giá như thế nào. Giám đốc Hoàng liền hỏi:
- Anh Điệp này, anh có vừa ý với cái giá này không? Một người có cống hiến như anh, trong gia đình tại sao không có cái giá đồ cổ nhỉ? Ngần ấy đồ cổ để trên giá sách! Tôi đã đặt làm cho anh từ lâu, chỉ không có lúc nào rảnh đi vào thành phố. Hôm nay dùng xe tải chở bà xã đi bệnh viện, mới chở luôn một thể.
Trang Chi Điệp liền hỏi:
- Đi bệnh viện ư? Chị ấy làm sao thế? Lần ấy tôi đến thăm, thấy chị nhà khoẻ lắm mà!
Giám đốc Hoàng đáp:
- Lần ấy sao anh không ở lại? Nếu anh viết được một quyển sách ở đó, thì tôi sẽ vĩnh viễn giữ lại ngôi nhà ấy làm văn vật, sau này xây dựng một nhà triển lãm. Bà xã tôi, anh đã gặp rồi, mọi thứ chẳng bằng ai, chỉ được cái nỏ mồm. Cái mồm ghê gớm quá, may mà nó bằng thịt, nếu là gốm sứ thì đã nát vụn từ đời nảo đời nào! Đàn bà, nhất là đàn bà nhà quê, tầm mắt nông choèn choẹt, mụ ấy không hiểu sự nghiệp của chồng, không hiểu lý tưởng của tôi, không phải một tri âm. Đời người không có một người vợ tri âm, thì sẽ trở nên biếng nhác, không muốn làm gì, nói gì cả. Nhưng mụ ấy còn làm ầm lên với tôi, ầm ĩ tới mức con gà con chó cũng chẳng được yên, mụ ta liền uống thuốc sâu, uống hẳn một ca tướng. Tôi biết làm thế nào được, chỉ có cách đưa vào bệnh viện.
Trang Chi Điệp hốt hoảng hỏi:
- Uống thuốc sâu ư? Giám đốc Hoàng này, thế thì tai hoạ lớn thật rồi, chọc thủng trời chứ chẳng phải chơi đâu! Vậy sao anh không ở bệnh viện, còn đi chở giá cho tôi làm gì?
Giám đốc Hoàng nói:
- Vừa đưa đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo, hia người cãi nhau, vợ uống thuốc sâu, khi cấp cứu, tốt nhất chồng không nên ngồi bên cạnh, tránh để chị ấy nhìn thấy, lại bực dọc sẽ gây khó dễ cho bác sĩ. Tôi nghĩ cũng phải, để một người phụ nữ ở lại chăm nom, tôi đến nhà anh, mụ ấy muốn chết, thì cứ chết, có phải tôi lấy dây thừng thắt cổ mụ ấy đâu. Đưa được mụ ấy đến bệnh viện là tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm của một cuộc vợ chồng rồi.
Liễu Nguyệt nghe xong, không lau giá nữa, cứ trợn mắt nhìn giám đốc Hoàng. Ông Hoàng bảo:
- Sao Liễu Nguyệt cứ trợn mắt nhìn tôi chòng chọc thế?
Liễu Nguyệt nói:
- Ai trợn mắt nhìn ông? Mắt tôi to vậy mà!
Giám đốc Hoàng bảo:
- Đôi mắt của Liễu Nguyệt to, hấp dẫn đấy, giống hai quả trứng gà.
Liễu Nguyệt đáp:
- Mặt còn trắng nữa chứ, trắng như bột mì ấy.
Trang Chi Điệp hầm hầm nhìn cô ta, nói:
- Liễu Nguyệt, mau mau thu xếp cho mấy thứ, anh và giám đốc Hoàng đi vào bệnh viện thăm chị ấy. Lần trước đến nhà chị ấy tiếp đón tôi nhiệt tình tử tế lắm!
Giám đốc Hoàng hỏi:
- Anh cũng đi thăm ư? Thế cũng được, để người trong bệnh viện biết tôi giao du với bạn nào!
Trang Chi Điệp im lặng cầm cái túi quà Liễu Nguyệt vừa chuẩn bị xong đi luôn. Giám đốc Hoàng hỏi:
- Còn mang theo thứ gì vậy? Biết đâu, ngay đến không khí cũng không có cho mụ ấy thở nữa!
Trang Chi Điệp khẽ bảo:
- Sao anh lại nói thế?
Hai người cùng đi xuống cầu thang.
Vừa đến cổng bệnh viện, đã thấy người đàn bà kia đang ngồi ăn bánh đúc đậu ở cửa hàng bánh đúc. Giám đốc Hoàng há mồm trợn mắt hỏi:
- Mụ khoẻ mạnh hẳn hoi thế này à? Lại còn ăn bánh đúc đậu nữa ư?
Chị vợ ném bát bánh đúc đậu vào mặt chồng. giám đốc Hoàng né người tránh được, cả bánh đúc và bát vỡ tan trên đất. Chị ta chửi:
- Anh mong cho tôi chết hả? Con này chưa chết được! Con này không ăn, gia tài bạc triệu để lại cho cái đứa mọc hoa trên l. hả?
Giám đốc Hoàng nói với Trang Chi Điệp:
- Mụ ấy thấy anh cũng đến, liền làm già đấy, thật là ông thổ địa không thể làm thần, đàn bà có chồng không thể làm người.
Nói xong vội vàng đi vào phòng cấp cứu hỏi xem sao.
Chị Hoàng liền kéo Trang Chi Điệp ngồi xuống, gọi chủ quán lấy cho chị và Trang Chi Điệp mỗi người một bát bánh đúc đậu.
Trang Chi Điệp nhất quyết không ăn. Anh hỏi:
- Chạy chữa nhanh thế kia ư? Bác sĩ rửa ruột à? Vừa rửa ruột cũng không được ăn ngay đâu!
Chị Hoàng đáp:
- Đâu có rửa ruột? Tôi cứ tưởng mình sắp chết, đầu óc u u mê mê còn choáng váng, nhưng vừa nằm lên giường bệnh, cảm thấy chẳng sao cả, thật đấy, chẳng sao cả, chỉ thấy bụng đói cồn cào.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi biết rồi, chị doạ giám đốc Hoàng, thứ uống vào không phải thuốc sâu!
Chị Hoàng nói:
- Bác sĩ cũng mắng tôi như thế, họ bảo nếu uống vào không phải thuốc sâu, thì chị không được để đưa vào bệnh viện, đưa vào bệnh viện, nếu vừa giờ chị không ngồi dậy bảo không việc gì, thì chúng tôi đã rửa ruột, biết đâu còn mổ nữa! Tôi đâu có doạ anh ta, tôi muốn chết thật đấy. Anh ta lại dám dẫn con ở về nhà ngủ, anh ta đã không biết xấu hổ, còn trơ trẽn bảo, tôi phải mời cô ấy làm thư ký riêng của tôi, mụ cứ thử so sánh xem, mụ có viết được không? mụ có tính tóan được không? mụ có da thịt trắng nõn như cô ấy không? Tôi uất quá, liền múc một ca thuốc sâu uống ừng ực.
Trang Chi Điệp bảo:
- Việc gì phải khổ thế, chị chết đi, chẳng phải chết phí công vô ích ư? Kể cũng lạ đấy, uống ngần ấy thuốc sâu lại không việc gì, thật là trời sinh ra chị để làm vợ anh Hoàng!
Chị Hoàng nói:
- Tôi cũng không hiểu thế nào, hay là dạ dày tôi không giống người khác? Bác sĩ cũng nghi ngờ tính năng tác dụng của dạ dày và ruột của tôi, liền bảo người phụ nữ đi theo tôi về nhà mang đến một ca thuốc sâu, hoá nghiệm kiểm tra thành phần của thuốc sâu xem sao. Ca thuốc đã được đem đi hóa nghiệm.
Một lúc sau giám đốc Hoàng đi ra, trông dáng dấp thiểu não quá. Trang Chi Điệp hỏi thế nào, giám đốc Hoàng không bảo sao, chỉ thúc giục người đi cùng kia mở máy xe chở vợ về nhà. Chị Hoàng không đi, anh ta bước đến bế một cái, nhét bằng được vào trong xe tải, chiếc xe nổ máy đi luôn.
Trang Chi Điệp chẳng hiểu ra làm sao, giám đốc Hoàng liền kéo anh ta ra một góc, đột nhiên khóc nức nở, nói:
- Anh Điệp ơi, bây giờ thì quả thật tôi phải van xin anh! – nói xong quỳ sụp xuống. Trang Chi Điệp vội kéo đứng dậy, song kéo không nổi.
Giám đốc Hoàng nói:
- Anh không giúp tôi, tôi sẽ không đứng lên.
Trang Chi Điệp nói:
- Anh làm cái gì vậy, có việc gì thì nói đi nào, giúp được thì sao không giúp, người lớn thế này lại quỳ thì còn ra cái gì hả?
Giám đốc Hoàng liền đứng dậy nói:
- Anh nói thế nào nhất định phải làm thế, không thì, kẻ phải chết không phải vợ tôi mà là tôi!
Trang Chi Điệp hỏi:
- Rút cuộc thì là chuyện gì mới được chứ?
Giám đốc Hoàng đáp:
- Tôi đến phòng cấp cứu hỏi vợ tôi tại sao bỗng dừng không việc gì? Một bác sĩ hỏi chị ấy uống thuốc sâu gì vậy? Tôi bảo tôi là Hoàng Hồng Bảo, cô ấy uống "101", thuốc sâu số "101" của nhà máy thuốc sâu. Tôi đưa cho bác sĩ ấy một tấm cạc visit. Anh ta coi xong lại hỏi lượng tiêu thụ loại thuốc này như thế nào? Tôi bảo lượng bán ra lớn lắm! Anh ta bảo, tốt, tốt, lại dẫn tôi vào một phòng làm việc lớn. Đó là phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang viết cái gì đó, vừa nhìn thấy tôi đã nói, qua hóa nghiệm, trong thuốc sâu vợ anh uống vào hoàn toàn không có độc chất. Chúng tôi đã phản ánh chuyện này lên ngành hữu quan của thành phố. Thuốc sâu "101" tuyên truyền quảng cáo ầm ĩ ghê gớm thế, thì ra là thuốc sâu giả. Khi pha chế, tôi cứ tưởng nó có độc tính thật, không thì, bà vợ tôi tự sát sẽ không uống thứ này vào, tôi cũng không khẩn trường đưa vợ đến bệnh viện. Bây giờ đã xảy ra việc này, đã phản ánh lên thành phố, tôi toi rồi. "101" cũng toi rồi. Nhất định anh phải cứu tôi việc này, liệu anh có thể viết một bài nữa, nói rõ tác dụng của loại thuốc sâu này, để tôi kiếm lại một số tiền rồi tôi sẽ không làm nữa. Anh viết độ nghìn chữ cũng được, chỉ cần đăng báo để tuyên truyền, tôi cho anh một vạn đồng. Tôi không nuối lời đâu, một vạn đồng.
Nhắc đi nhắc lại một lúc, Trang Chi Điệp đã hiểu ra. Đầu tiên Trang Chi Điệp còn nhăn nhó, sau đó đâm hoảng. Nếu chứng minh là thuốc sâu giả thì bài báo anh đã viết trước đây sẽ như thế nào? Lãnh đạo sẽ nhìn nhận ra sao? Ngoài xã hội sẽ chửi rủa như thế nào? Trang Chi Điệp đẩy ông Hoàng một cái lăn quay ra đất chửi:
- Thật đáng đời! Anh chỉ biết xoay sở kiếm tiền của anh, phát tài cho nhà anh, anh còn sợ gì chủ tịch thành phố hả? Sợ gì phép vua hả? Anh làm giả cái gì không làm, lại làm giả thuốc sâu hả, việc này anh đã làm hại bao nhiêu người, bao nhiêu việc hả? Nông dân mua thuốc để trừ sâu phá hại cơ mà, thì ra anh mới là sâu phá hoại, một con sâu phá hoại to sụ!
Trang Chi Điệp mắng thậm tệ, mắng khó nghe, giám đốc Hoàng cứ lẳng lặng đứng nghe, chỉ để cho anh mắng. Mắng xong, Trang Chi Điệp cũng mệt, thở hổn hển, bảo:
- Bây giờ mắng anh thì có tác dụng gì, chỉ tại tôi mù quáng quen biết anh. Thế này nhé, bài thì tôi không viết đâu, anh mau mau đi gặp lãnh đạo thành phố nói rõ sự việc, chỗ nào đáng kiểm thảo thì cứ kiểm thảo, cũng đừng có rêu rao nhà doanh nghiệp ưu tú hay không ưu tú gì nữa. Giữ được nhà máy thuốc sâu không bị kiểm tra niêm phong là phúc tổ rồi đấy!
Giám đốc Hoàng nói:
- Anh đã nói thế, tôi nhất định làm theo. Tôi không cần danh hiệu nhà doanh nghiệp ưu tú nữa, nhưng chuyện vợ tôi uống thuốc loan truyền đi cho dù nhà máy không bị kiểm tra niêm phong đi chăng nữa, thì còn ai đến mua "101" nữa cơ chứ? "101" không có người sử dụng, thì tôi còn xây dựng nhà máy cái gì nữa? Còn kiếm tiền cái đếch gì? Ngay đến hàn loạt thuốc tồn đọng cũng thành nước thải! Anh bảo chuyện ấy làm thế nào bây giờ?
Trang Chi Điệp bảo:
- Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai nào?
Giám đốc Hoàng nói:
- Nhưng tôi là thành viên hội đồng quản trị của anh cơ mà, anh Điệp?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Anh là thành viên gì của tôi? Tôi viết cho anh một bài báo, lại làm cho anh con ma chết đuối núi chặt chân hay sao?
Giám đốc Hoàng nói:
- Tôi đã bỏ ra bốn ngàn đồng để vào hội đồng quản trị cửa hàng tranh mà! Anh bảo Hồng Giang đến làm việc này mà? Bây giờ anh cũng không nhận sao?
Trang Chi Điệp thầm chửi Hồng Giang. Anh bảo:
- Hừ Hồng Giang! Anh lừa người khác, nào ngờ còn có một thằng Giang lừa anh ư? Anh đi mà kiện Hồng Giang chứ, sao lại lấy hòn gạch ấy chèn cổ tôi?
Giám đốc Hoàng trả lời:
- Tôi đâu có ý ấy. Tôi đang lâm vào cảnh khó khăn, chỉ muốn xin anh góp ý thôi mà.
Nói rồi khóc hu hu. Trang Chi Điệp chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu hút thuốc, đột nhiên cười to lên một tiếng. Giám đốc Hoàng hỏi:
- Anh nghĩ ra rồi hả?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chuyện này do vợ anh gây nên thì anh cứ bảo chị ấy đi tuyên truyền.
Giám đốc Hoàng hỏi:
- Còn bảo mụ ta đi tuyên truyền hay sao? Lần này tôi không bỏ mụ ấy thì cái thằng họ Hoàng này cứ đi đầu xuống đất.
Trang Chi Điệp bảo:
- Nếu anh như vậy, thì chúng mình chẳng có chuyện gì nói nữa!
Giám đốc Hoàng nghi ngờ, hỏi:
- Ý của anh là…