Phế Đô

Còn Ngưu Nguyệt Thanh về nhà, đã cãi cọ với chồng trong đêm. Chị bảo chắc chắn Trang Chi Điệp đã yêu Đường Uyển Nhi, yêu tới mức không còn là bạn là người quen nữa. Nếu không tại sao lại nói dối chị Đường Uyển Nhi đã về ngay từ sớm? Trang Chi Điệp khuyên giải mãi, Ngưu Nguyệt Thanh vẫn không nghe, cứ bắt chồng nói rõ quan hệ với Đường Uyển Nhi đến mức nào, tại sao lại tốt như vậy? Đã hôn môi hay ngủ với nhau? Ngủ với nhau ở đâu? Ngủ như thế nào? Đến mức này, Trang Chi Điệp đành phải ngậm miệng. Càng im lặng, Ngưu Nguyệt Thanh càng điên tiết. Trang Chi Điệp bực tới mức từ phòng khách đi sang phòng sách, Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi theo sang phòng sách, Trang Chi Điệp lại từ phòng sách sang phòng ngủ, Ngưu Nguyệt Thanh lại vào phòng ngủ. Trang Chi Điệp cài cúc áo, dắp chăn len ngủ, Ngưu Nguyệt Thanh cũng nằm xuống truy hỏi. Sau đó chị kể một thôi một hồi nỗi khổ của chị trong gia đình này. Chị nói từ ngày cưới nhau đến giờ, Trang Chi Điệp đã đối xử bạc bẽo quá thể với mình, ngày lễ dịp tết, ngày nghỉ, ngày chủ nhật, chưa bao giờ dẫn chị đi phố, chưa bao giờ dẫn chị đi xem phim, mua than mua gạo không động đến tay, nấu cơm, giặt quần áo không động đến tay. Chị chăm lo anh ăn anh mặc, lại còn phải đối xử với khách khứa đến nhà. Chị đã lơ là công việc cơ quan, chỉ cốt làm sao mọi việc thích ứng với chồng mình. Nhưng chồng chị đã để tâm đến người khác. Chị hỏi:

- Anh vẫn lấy im lặng đối phó với em sao? Anh cứ tưởng im lặng vậy là xong ư? Trước đây anh đối xử với em như vậy, em đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng lần này không xong đâu! Anh phải kể ra từng sự việc. Anh nói đi, nói rõ cho em xem nào!

Nhưng Trang Chi Điệp cứ trùm chăn nằm ngủ, hơn nữa còn khe khẽ ngáy. Ngưu Nguyệt Thanh liền lật tung chăn, túm chặt cổ áo Trang Chi Điệp lắc mạnh. Chị mắng:

- Anh ngủ à? Anh lại ngủ được à? Anh không coi tôi là người như vậy, thì tôi làm vợ anh cái nỗi gì? Có là chó là mèo đi chăng nữa, thì anh cũng không được tỉnh bơ mà đi ngủ đâu!

Trang Chi Điệp đột nhiên ngồi dậy, gạt mạnh một cái, đẩy Ngưu Nguyệt Thanh ra, bước xuống giường, lại vào phòng sách. Ngưu Nguyệt Thanh liền khóc hu hu. Buồng bên cạnh Liễu Nguyệt đã nghe thấy, biết ngay việc này hoàn toàn do mình gây nên. Song cũng muốn xem xem nước dâng ngập bờ sông thế nào, nhưng khi thấy Ngưu Nguyệt Thanh oà khóc thì trong lòng cũng thấy căng thẳng, liền đi sang khuyên giải. Ngưu Nguyệt Thanh biết ngay Liễu Nguyệt đã nghe được nội dung cãi nhau của hai người, thành thử lại cảm thấy bẽ mặt trước Liễu Nguyệt, liền bất chấp tất cả, nhảy khỏi giường chạy vào phòng khách, giằng luôn quyển sách Trang Chi Điệp đang đọc quẳng xuống đất. Trang Chi Điệp nói:

- Liễu Nguyệt này, em thử xem xem chỉ ta hiền thảo biết chừng nào, quăng sách đi đây này!

Liễu Nguyệt liền giục:

- Thầy Điệp ơi, thầy cầm lấy bút trên bàn, thầy sống nhờ vào cây bút, chị cả đang cơn tức giận, cẩn thận không chị quăng vỡ đấy!

Như thể nghe vậy, ngang nhiên chụp luôn cây bút đập mạnh vào cửa, nói:

- Tôi hiền thảo đập phá đấy! Tôi đập phá để anh biết tôi hiền thảo đấy!

Chị lại bắt đầu mắng Liễu Nguyệt:

- Liễu Nguyệt, cô về phòng cô đi, cô định khuấy rối lên hả?

Liễu Nguyệt hỏi:

- Em khuấy rối cái gì? Em không khuấy rối. Chị có tức giận, chị cứ mắng em đi, em là con hầu là người giúp việc, em không trách chị đâu.

Ngưu Nguyệt Thanh càng điên tiết trở về phòng ngủ khóc rống lên.

Một đêm không yên lành đã qua đi. Ba người thức dậy, ai cũng sưng húp mắt. Liễu Nguyệt nấu cơm xong, bưng cho hai người ăn. Trang Chi Điệp xì xụp ăn xong, Ngưu Nguyệt Thanh không ăn.

Anh giục:

- Ăn đi chứ. Ăn no mới có sức mà trút giận sang anh chứ!

Liễu Nguyệt bảo:

- Thầy Điệp ơi, khi nên nói thì thầy không nói, lúc không nên nói thì thầy lại nói nhiều lời tỉnh táo thế!

Trang Chi Điệp bảo:

- Chỉ tại em đấy Liễu Nguyệt ạ, em đã nói với chị cả, anh và Đường Uyển Nhi chờ em ở cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, vậy thì có gì nào! Anh cứ bảo khi chờ em, hai người đã nói những gì không được hay sao?

Trang Chi Điệp nói:

- Nói tào lao tùy tiện anh nhớ làm gì? Từ nay về sau đã có kinh nghiệm, khi ra khỏi cửa phải mua một cái máy ghi âm mang theo người.

Ngưu Nguyệt Thanh nghe hết từng câu nhưng vẫn im lặng. Trang Chi Điệp giục:

- Ăn đi, ăn xong em và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch thành phố. Việc chính vẫn phải làm. Em sẽ nói với bà vợ ông ấy chuyện vụ kiện, sau đó bảo ông chủ tịch đi gặp viện trưởng và ông Nỷ, bí thư phụ trách chính trị pháp luật. Việc này gấp gáp phải làm trước. Cho dù ông chủ tịch có đi sang thuyết phục thì cũng phải hai ba ngày. Không có thời gian đâu, không được chậm trễ.

Cuối cùng thì Ngưu Nguyệt Thanh đã lên tiếng:

- Bảo em đi nói chuyện với ông bà chủ tịch ư? Bây giờ lại cần đến em hả?

Trang Chi Điệp đáp:

- Đàn bà nói chuyện với đàn bà dễ hơn mà.

Ngưu Nguyệt Thanh nói:

- Em không nói. Anh yêu Cảnh Tuyết Ấm mà, anh yêu đàn bà mà, anh còn sợ đàn bà c cáo trạng hả? Kiện cáo chuyện trai gái, cái tên nghe mới hay làm sao! Anh chẳng phải cũng thường nói, thà chết dưới hoa làm ma cũng đáng đó sao? Toà án xử anh chém đầu thế mới đáng lắm. Em đi nói cái gì? Chồng mình tằng tịu với người đàn bà khác bị lộ tẩy, em lại đi dẹp dư luận ư? Đàn bà như em sao mà rẻ rúng thế? Chẳng còn biết thể diện là gì ư?

Thấy vợ lại nói cái giọng ấy, Trang Chi Điệp liền nín lặng, chờ lúc vợ thở hổn hển, anh liền hỏi:

- Nói xong chưa?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Anh có lý do thì đi mà nói.

Trang Chi Điệp bảo:

- Em không đi gặp chủ tịch nói chuyện thì anh cũng không đi. Em bảo anh và Đường Uyển Nhi yêu nhau thì anh yêu Đường Uyển Nhi đấy, yêu đến mức độ nào thì em muốn tưởng tượng thế nào cứ việc đi mà tưởng tượng. Em cũng gọi cả điện cho Chu Mẫn, cũng có thể cùng Chu Mẫn đi mà điều tra!

Nói xong đi ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa rồi, còn quay lại cầm bao thuốc lá thơm trên bàn.

Thế là buổi sáng hôm ấy, Ngưu Nguyệt Thanh không đi làm. Chị nằm trong nhà khóc tới mức đau đớn thảm thiết, tay chân lạnh ngắt hết.

Liễu Nguyệt lúc đầu vào khuyên, bị một trận mắng nhiếc nên thân, lỉnh luôn vào phòng sách, ngồi bần thần nhìn xe cộ và người đi lại trên đường cái qua cửa sổ. Còn ông già kéo cái xe khung sắt kêu lọc cọc, thì cứ cất tiếng rao:

- Đồ nát nào! Đồ nát nào!

Tiếng rao bên đường cái cứ lặp đi lặp lại hơn một tiếng đồng hồ đến não lòng người. Người ở căn hộ bên cạnh sốt tiết lên, mở toang cánh cửa sổ ở đàng sau ra, hét to:

- Lão mua đồng nát kia! Lão mua đồng nát kia!

Ông già ngẩng đầu lên hỏi:

- Ở đây có đồng nát hả?

Người kia chửi xuống:

- Có cái con khỉ!

Ông già không tức giận, vừa kéo xe đi, vừa đọc mấy câu vè:

Nhà văn loại một dựa vào chính giới

Bám theo công chức làm công sai

Nhà văn loại hai chơi vượt rào

Giúp nhà doanh nghiệp soạn quảng cáo

Nhà văn loại ba in ấn lậu

Đổi sách dâm ô lấy tiền tiêu

Nhà văn loại bốn bụng đói meo

Giữ đạo văn chương sống thanh cao

Nhà văn loại năm in thì ngán ngao

Đít mình mình gãi biết làm sao?

Chiều hôm ấy Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch uỷ ban thành phố. Chủ tịch bận đi họp, vợ ông và Đại Chính nhiệt tình đón tiếp hai người, liền tỏ lời xin cưới, bảo ngày này tháng sau. Liễu Nguyệt đến đây không còn là khách nữa, còn phu nhân nhà con lần sau đến thì Liễu Nguyệt sẽ là chủ nhà đứng ra chiêu đãi bà mối lớn. Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, nét mặt tự nhiên hớn hở. Bà vợ ông chủ tịch lại nói, bố mẹ Liễu Nguyệt không ở trong thành phố, mà gia đình bên ấy lại tốt với Liễu Nguyệt như vậy, thì coi như là gia đình bố mẹ đẻ, đến ngày cưới, theo phong tục gia đình nhà gái phải sắm đồ cưới, xe đón dâu sẽ sang bên ấy đón cô dâu.

Trong bụng Ngưu Nguyệt Thanh còn đang băn khoăn, nhưng ngoài miệng thì tươi cười đáp đương nhiên, đương nhiên là như thế. Bà vợ ông chủ tịch liền vui vẻ:

- Đương nhiên như thế thật sao? Anh chị đã là người làm mối, lại còn phải bỏ tiền sắm đồ cưới, vậy chẳng phải để người ta chê cười gia đình chúng tôi hay sao? Không cần anh chị bỏ một xu vào đồ cưới. Đại Chính sai người đưa đồ cưới sang trước, đến hôm ấy sẽ khiêng về cho đẹp mặt.

Ngưu Nguyệt Thanh liền vui vẻ đáp:

- Cho dù Đại Chính khiêng đồ cưới sang trước, thì chúng tôi cũng không để Liễu Nguyệt ra đi với hai bàn tay không! Bên này đã suy nghĩ chu đáo như vậy, đã dành cho chúng tôi thể diện lớn, tôi và Trang Chi Điệp có mong cũng chẳng được vĩnh viễn làm gia đình mẹ đẻ của Liễu Nguyệt.

Hai người đàn bà đã nói chuyện với nhau bằng quan hệ thông gia, toàn là công việc cần phải ra tay sắm sửa của đàn bà, đại loại như mua sắm những đồ đạc dụng cụ gì, kiểu dáng ra sao, màu sắc thế nào, chiêu đãi những bạn bè thân thích nào, chiêu đãi ở đâu, mỗi mâm giá bao nhiêu, ai làm phù dâu, ai đứng ra điều khiển lễ cưới, ai làm chủ đám cưới…Cứ thế kể lể ra, bàn hết một buổi chiều. Cuối cùng Ngưu Nguyệt Thanh mới vô tình nói ra mục đích chủ yếu nhất của buổi gặp gỡ hôm nay. Chị kể lại tường tận nguyên nhân của vụ kiện, nét mặt nhăn nhó ca thán những nỗi khổ đã phải chịu đựng từ khi có vụ kiện đến giờ, liền nhấn đi nhấn lại quả thật bế tắc không có lối ra mới tìm đến cầu xin chủ tịch cứu giúp. Khi nói những lời này, Ngưu Nguyệt Thanh không nhìn vào mặt phu nhân chủ tịch, nhịp độ rất nhanh, nói qua rồi lại cảm thấy lộn xộn, liền nhắc lại. Trong bụng thầm nghĩ, mình đã muối mặt, không dám nhìn vào nét mặt bà ấy, nếu nhìn thấy bà ấy tỏ ra khó xử trên nét mặt, mình sẽ không nói tiếp được, chờ khi mình nói một mạch cho hết sự việc, nếu bà ấy trả lời nước đôi, thì mình sẽ lập tức đứng dậy ra về.

Cuối cùng chị đã nói xong, mặt đỏ bừng bừng, lại cất tiếng:

- Chà chà, tôi đã nói với bà những gì nhỉ, anh Điệp dặn tôi, chớ có nói việc này trước mặt bà, không hiểu sao tôi lại nói ra? Chuyện này xấu mặt lắm, bên ngoài họ xôn xao bàn tán về anh Điệp, anh ấy suốt ngày buồn bực đứng ngồi không yên. Tôi nói điều này ra với bà, có lẽ ông bà cũng sẽ chê cười anh ấy!

Nhưng phu nhân chủ tịch lại cười bảo:

- Chuyện ấy có gì đâu phải xấu hổ, kiện cáo là việc bình thường. Những văn nhân như anh Điệp hay sĩ diện, có vụ việc này cũng không thấy anh ấy gặp bố của Đại Chính nói ra?

Ngưu Nguyệt Thanh đáp:

- Anh ấy ư, chỉ biết viết văn thôi, ra khỏi cửa cứ như gỗ như đá!

- Mấy hôm trước có vài người còn nói với tôi nhà văn thì trên trời dưới đất chả có chỗ nào không biết, chị sống với Trang Chi Điệp cuộc sống chắc là phong phú lắm.

- Trời, anh ấy viết sách toàn là bịa, thật ra trong cuộc sống chẳng hiểu cái gì, cuộc sống trong gia đình khô khan lắm. Bà cứ hỏi anh mà xem, ngoài viết văn ra anh ấy còn biết cái gì? Đừng nói so với chủ tịch thành phố, so với một trưởng phòng cũng không bằng, một cái hay che lấp trăm cái dở!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui