Đêm đó hắn đến thăm Nhất Dạ, còn tận tay bón từng muỗng thuốc cho nàng. Nhất Dạ lúc này vẫn đang còn hôn mê chưa tỉnh nhưng thi thoảng có thể vô thức nghiêng đầu qua lại. Những lần như thế Diệp Lãnh biết rằng nàng đang khó chịu hắn liền giúp nàng trở mình để cơ thể có chút vận động được thoải mái mà mau chóng hồi phục.
“Bịch Bịch” hình như có tiếng động nào đó phía ngoài cửa sổ. Diệp Lãnh nhanh chóng tiến đến cánh cửa đang mở toang, quan sát thật lâu không thấy động tĩnh gì ngoài những cơ gió lạnh ùa vào.
“Chắc là khi nãy gió thổi mạnh nên khiến cành cây nào đó rơi xuống đất phát ra tiếng động… có lẽ dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên ta quá nhạy cảm chăng…” trầm tư một hồi lâu hắn cẩn thận đóng cửa lại giúp nàng, không để gió lạ lùa vào.
Trước khi rời đi Diệp Lãnh còn căn dặn Khúc Đàn rất kỹ càng phải thật để ý đến hoàng hậu.
Tẩm điện nơi Sở Nhất Dạ nghỉ ngơi vừa tối đèn, thấp thoáng có bóng đen bên cửa sổ đang cố cạy cửa để leo vào bên trong. Một làn gió lạnh cũng theo đó mà lùa vào khiến Nhất Dạ có linh cảm gì đó không hay bất giác nhíu mày tỉnh lại, thấy một bóng đen bịch kín mặt, nàng khó khăn mở miệng để hét lên nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị bàn tay của hắn bóp chặt miệng Nhất Dạ lại đồng thời tay kia ấn thật mạnh vào phần bụng khiến nàng đau không thở nổi. Chút sức lực yếu ớt lúc này thật không thể chống lại, cứ thế nàng đành vùng vẫy trong đau đớn thấu trời đến khi ngất liệm đi cùng với nhịp đập nhỏ bé trong bụng cũng theo đó mà dừng lại.
…
Hình ảnh một đứa bé vui vẻ tung tăng chạy nhảy khắp sân trên tay cầm chiếc xúc xắt cười nói ha hả thỉnh thoảng mặt hớn hở nhìn về hướng Sở Nhất Dạ đang ngồi thêu dỡ một đôi hài, ánh mắt vẫn đang dõi theo đứa trẻ nghịch ngợm. Bỗng nhiên xuất hiện cơn gió lớn từ đâu thổi đến, đứa trẻ biết mất chỉ còn lại một tiếng “mẫu hậu” liên tục vang vọng bên tai Nhất Dạ. Nàng điên cuồng sợ hãi cố gắng nhướng người đứng dậy chạy đi tìm con, nhưng đôi chân lại cứng đờ một chỗ không thể nào nhấc lên được. Từng giọt lệ tuyệt vọng không ngừng lăn dài trên má!
“Không… Không!!!” Nhất Dạ sợ hãi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhãi thấm ướt cả gương mặt trắng bệch: “Thì ra chỉ là mơ thôi!”
Mệt nhọc mở mắt ra nàng thấy bên cạnh mình có rất nhiều người đng nhìn mình với ánh mắt thương cảm. Diệp Lãnh ngồi cạnh bên tiến lại gần đến cầm lấy tay nàng mà trấn an.
“Nhất Dạ à… nàng phải thật bình tĩnh đừng để ảnh hưởng đến phụng thể.”
Vừa nghe Diệp Lãnh nói đến đây nàng liền rút tay về, hai bàn tay đan chặt vào nhau, giọng nói bàng hoàng: “Hoàng thượng nói gì thế… thần thiếp cần gì phải bình tĩnh!” - nhìn sang Khúc Đàn đang khóc thút thít.
“Còn ngươi nữa… khóc gì thế ta chỉ là mới ngủ một giấc thôi mà… tất cả các người làm gì phải nghiêm trọng đến vậy chứ?!”
Nói rồi Nhất Dạ liền nhướng người cố gắng ngồi hẳn dậy, vừa đúng lúc phát hiện ra phần bụng của mình nhẹ đi rõ rệt, nàng chậm rãi ngập ngừng run rẩy đưa tay đặt lên bụng. Một cảm giác hụt hẫng tràn ngập, tim nàng đau thắt lại, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời - chỉ biết co người ôm lấy lòng ngực khóc không thành tiếng.
Diệp Lãnh thấy vậy liền ôm nàng vào lòng vuốt ve như một đứa trẻ nghẹn ngào vỗ về an ủi: “Là lỗi của ta, ta đã không bảo vệ được hai mẫu tử nàng, tất cả là lỗi của ta… nàng phải thật mạnh mẽ lên, rồi đây chúng ta sẽ lại có một tiểu hài nhi nữa mà!”
Lúc này Tử Yên nhìn thấy cảnh tượng hoàng thượng lo lắng cho nàng mà chướng tai gai mắt, nhưng dù là thế ả cũng đành phải nuốt ngược cơn ganh ghét vào trong mà ra sức động viên Nhất Dạ: “Hoàng thượng nói đúng, hoàng hậu nương nương đừng để bản thân kinh động mà tổn hại sức khỏe.”
Nghe tới giọng của Tử Yên giả tạo vang lên, Nhất Dạ đang thất thần trong vòng tay của hắn - bỗng nàng phát tiết lên điên loạn vùng vẫy gào thét.
“Trả con lại cho ta, tất cả các người đã giết chết con ta!!! Trả lại đây cho ta…”
Diệp Lãnh bên cạnh không ngừng ngăn cản sự điên loạn của nàng, quá bất lực với sức mạnh của một nữ tử vừa mới trải qua nỗi đau mất con, hắn cũng phát điên lên mà hét lớn: “Đủ rồi! Tất cả cút ra hết cho ta… cút hết!!!”
Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này không khỏi sợ hãi thất kinh và lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai con người đau khổ này.
Sau đó Diệp Lãnh mới vội vàng trấn tĩnh nàng với những câu nói hết sức vô tri: “Rồi rồi… ta đã cho lệnh chém hết tất cả bọn họ rồi nàng bình tĩnh lại đi.”
Nhất Dạ vì thế mà cũng dần hạ nhiệt từ từ bình thường trở lại, cả người mềm nhũng như vừa mới rơi xuống vực thẩm mà tựa vào thân hắn khóc đến khi mệt lã và ngủ thiếp đi.
Sau đó Diệp Lãnh về tẩm điện liền cho người âm thầm điều tra vì đêm qua chính hắn cũng cảm thấy có gì đó bất an, nhưng lại bất cẩn mà bỏ qua những chi tiết đó mới dẫn đến sự việc đau lòng này - khiến hắn không thể không ray rức.