Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu

Tại Hàn Xuân cung

Vừa đúng lúc thấy Diệp Lãnh cũng vừa đến, Nhất Dạ hồi hộp ngóng chờ xem diễn biến kế tiếp, thầm mong rằng chàng ấy có nỗi khổ tâm của riêng mình.

Hắn vừa đặt chân ngồi xuống giường, vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ gì mấy, Tử Yên liền ngồi xuống ngay bên cạnh vờ ăn năn hối lỗi, vuốt giận cho hắn.

“Nàng hài lòng rồi chứ…” - mặt hắn lạnh tanh vô hồn nói.

Cô ta giở giọng điệu hờn dỗi, nhìn hắn.

“Hoàng thượng đừng như vậy có được không, là tại thần thiếp không tốt… người cứ trách cứ phạt thiếp đi thì hơn. Hứ!”

“Nàng thừa biết ta không thể trách phạt nàng, nên mới cả gan dám bày ra loại chuyện hãm hại hoàng hậu mà không sợ gì cả… có đúng không?” - Hắn quay qua nhìn Tử Yên có vài phần vô cảm.

Cô ta nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt khổ sở: “Người xem, còn không phải tại người mà ra sao! Thần thiếp chỉ vì không thể nhịn nổi mỗi lần khi nghe tin người ở bên hoàng hậu gần đây, lại thêm chuyện Trân Nhi ở hồ sen… nhất thời thần thiếp nghĩ không thông nên mới…”

“Nên nàng mới muốn diệt cỏ tận gốc! Chuyện không thành lại muốn dùng tay ta để kết liễu Nhất Dạ…” - Hắn gằn giọng cắt ngang lời, cười khẩy: “Thật nực cười khi ta vốn là người rất ghét những chuyện đấu đá nơi hậu cung thì giờ đây lại đi tiếp tay cho nàng, vì nàng mà ta đã trở nên hèn hạ thế kia! Nàng có vui không?”

Tử Yên nghe những lời này liền không chịu nổi nên đã lớn tiếng uất ức:

“Chung quy tất cả chỉ vì ta yêu chàng mà Diệp Lãnh… bỏ qua việc chàng là một vị quân vương thì ta cũng chỉ là một nữ nhân đang ra sức cố gắng bảo vệ hạnh phúc của mình thì có gì mà không đúng!”

“Chẳng phải từ trước đến giờ ta vẫn một lòng với nàng sao? Cả cái hoàng cung này không ai là không biết Diên Tử Yên nàng là người Diệp Lãnh ta thương yêu nhất, chỉ cần nàng nói dù là chuyện gì ta cũng làm cho nàng, cũng chỉ có nàng là đắt sủng duy nhất trong hậu cung, kể cả hoàng hậu còn không sánh bằng… nàng còn gì phải ganh tị nữa cơ chứ?!”

“Ngoài miệng thì chàng nói vậy nhưng tâm của chàng đã dần dần hướng về Sở Nhất Dạ kia! Ta không giữ chàng mãi mãi được, nhưng cũng không thể hướng mắt nhìn chàng bên cạnh cô ta… những lúc như vậy ta thật sự rất tủi thân khổ sở, nên đã suy nghĩ không thông mới khiến mọi chuyện đi quá xa như vậy… ta cũng thật không muốn!” - giọng trầm lại, lời nói có lúc thật có lúc vờ vịt.

Diệp Lãnh thở một hơi nặng nề: “Chuyện này cũng may cho nàng là tì nữ đã chết kia vẫn còn có một người muội muội song sinh tại quê nhà, nên nàng mới có cách để thoát tội và giữ lại thể diện… Nhưng để hoàng hậu phải gánh thế tội danh kia, ta đương nhiên phải có phần ray rức!”

"Diệp Lãnh… chàng đừng giận thiếp nữa có được không. Qua chuyện này cũng đã chứng minh rằng chàng vẫn rất yêu thương Tử Yên thiếp mà. Là thiếp quá hồ đồ, đã sai lại càng thêm sai… " - Tử Yên cố hết sức dỗ dành hắn.

“Được rồi… ta đã quyết định giúp nàng cũng đồng nghĩa là ta đã không truy cứu chuyện kia của nàng. Ta chỉ lo sau này nàng lại suy nghĩ linh tinh vì những chuyện vớ vẩn khác.” - nói đến đây hắn đã dịu lòng hơn được phần nào.

Tử Yên nghe đến đây liền đưa tay lên xin thề: “Tuyệt đối sẽ không có chuyện này nữa.”

Cô ta liền ôm lấy tay hắn rồi tựa người vào thở phào nhẹ nhõm.

Chứng kiến toàn bộ sự việc đến đây, Sở Nhất Dạ như đã đứng không vững, trong lòng hụt hẫng nặng nề tâm can, trái tim thắt lại hoàn toàn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, nàng cố nuốt nước mắt ngược vào trong theo những đớn đau.

Nhìn thấy Nhất Dạ như vậy Tuyết Kỳ liền hóa phép kéo nàng quay về tẩm điện Sở Tiêu cung.

Hạ giọng an ủi: “Cô thấy chưa… mọi chuyện đã không như cô nghĩ rồi. Hắn không xứng đáng để cô thương nhớ đến vậy, còn không mau quay về với ta.”

Nàng đau khổ khóc nấc, lấy hơi lên khó nhọc nói ra:

“Không phải… tất cả đều không phải là sự thật! Là Diên tướng quân… chẳng phải lão già đó đang nắm giữ binh quyền của triều đình nên đã gây áp lực lên Diệp Lãnh để làm cho ái nữ của lão vui lòng… Chàng ấy cũng chỉ vì có nỗi khổ riêng thôi mà! Đúng rồi! Là như thế… là như thế!”

Nghe những lời hết thuốc chữa này của Nhất Dạ, thật khiến Liễu Tuyết Kỳ ba phần bất lực bảy phần bất mãn, chán nản rời đi để vọng lại những tiếng trách móc.

“Tiểu Dạ cô thật mù quáng, ta không thể cứu nổi rồi!”

Đến giờ khắc này mà nàng vẫn còn niềm tin vào thứ tình yêu mù quáng đấy.

Phía Diệp Lãnh lúc này tâm trạng cũng chẳng khá là mấy. Để có được thiên hạ như ngày nay cùng với hoàng vị vừa mới đảm nhận được, ngoài tài năng và sự phò tá của triều thần thì Diên Tử Yên là người hắn nghĩ “có công lớn nhất” vì đã cứu hắn từ quỷ môn quan trở về làm hoàng đế.

Nhất Dạ dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng: Diệp Lãnh thà phụ cả thiên hạ, chứ nhất quyết không phụ lòng Diên Tử Yên - người đã cứu hắn ở chiến trường năm xưa. Hắn là người có ơn tất báo đáp, nhưng chỉ tiếc là hắn đã báo đáp sai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui