Mọi chuyện rất nhanh lại đến tai Diệp Lãnh, hắn ta liền đi đến xem hoàng hậu của hắn rốt cuộc là đang muốn làm gì, có lẽ do hắn đã quá nhạy cảm khi nghe tin về nàng.
"Hoàng thượng đến!" - thái giám tâm phúc truyền đến. Xi𝐧 ủ𝐧g hộ chú𝐧g tôi tại # 𝐓 𝒓 𝐔 𝒎 t 𝒓 u y ệ 𝐧.V𝑁 #
"Thần thiếp diện kiến hoàng thượng..." - Nhất Dạ cung kính hành lễ.
"Không cần hành lễ trang trọng thế đâu, đừng có giả tạo trước mặt ta!" - hắn cất giọng đầy chán ghét.
Sở Nhất Dạ thả lỏng người thản nhiên đáp: "Thế người ngự giá đến đây để làm chi ạ, chắc cũng không có gì là tốt đẹp nhỉ?"
"Cả hoàng cung rộng lớn này là của ta, ta đến đâu cũng là quyền của ta cần phải hỏi ý nàng sao? Chẳng qua ta muốn đến xem có ai đang làm mưa làm gió đảo lộn thị phi ở chốn hậu cung này..."
"Hóa ra là vì điều này, hoàng thượng xem không phải là thần thiếp đang làm rất tốt như người nói sao, an phận làm hoàng hậu giúp người quản tốt hậu cung đấy ạ."
Diệp Lãnh suy đi ngẫm lại - nhận thấy Sở Nhất Dạ nói cũng có vài phần đúng, hắn cũng không nói được gì thêm, chỉ đáp gỏn lọn một từ "được" rồi liền rời đi ngay sau đó.
Còn nàng ở lại dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn ta đang khuất xa dần, mà lòng mang đầy nặng trĩu nỗi cô độc!
"Chỉ mong ngày tháng sau này may mắn được chàng một lần chuyển ý quay lại nhìn ta!"
Diên Tử Yên cũng thừa biết hoàng thượng vừa từ Sở Tiêu cung trở về mà lại chẳng làm gì được Nhất Dạ. Tuy trong lòng cô ta có vài phần ganh ghét nhưng vẫn an tâm, đắt ý vì biết Diệp Lãnh đến đấy chỉ để cảnh cáo, dằn mặt hoàng hậu. Tử Yên vốn tâm địa thâm sâu không biết những ngày tháng sau này Nhất Dạ liệu có được bình yên.
...
Thu Huệ, sau những ngày Nhất Dạ tỷ tỷ của mình bị bệnh khổ sở cần người chăm sóc thì ả lại biến mất ở só xĩnh nào không biết - thì bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây thỉnh an Tử Yên: "Tiểu nữ Sở Thu Huệ xin thỉnh an Diên quý phi nương nương."
"À... Đây chẳng phải là Sở cô nương nhị tiểu thư của phủ thừa tướng sao. Có phải nhà ngươi đi thỉnh an nhầm người rồi không?" - Tử Yên chiễm chệ ngồi thưởng thức tách trà nóng.
"Để người chê cười rồi, thật không giấu gì nương nương, mối quan hệ của tiểu nữ và Nhất Dạ tỷ trước giờ đã không thuận hòa, nói cách khác thì tỷ tỷ chính là mối thù lớn nhất của tiểu nữ ạ."
"Ra là vậy. Nhưng đó là chuyện của nhà ngươi, liên quan gì mà chạy đến chỗ ta chỉ để nói mấy lời vớ vẩn này chứ?"
Thu Huệ có hơi sượng mặt song cũng tiếp lời: "Thưa nương nương, tiểu nữ vốn được phụ thân nhắn gửi cùng tỷ tỷ vào cung, thế nhưng tỷ ấy luôn ghét bỏ người muội muội này, tiểu nữ thật không thể nhẫn nhịn nổi nên muốn qua đây bầu bạn cùng Diên quý phi nương nương, mong rằng nương nương giúp đỡ và che chở cho tiểu nữ ạ."
Lúc này Diên Tử Yên chợt lóe lên một ý đồ thâm sâu nhưng vẫn thận trọng nói: "Hóa ra là vậy, thế có phải ý ngươi là với thế lực của hoàng hậu kia hiện đang làm cản trở cơ hội muốn thăng tiến của ngươi, nên ngươi mới tìm đến ta - người được hoàng thượng yêu thương sủng ái, nhằm được ta giúp đỡ chiếu cố có phải không?"
Sở Thu Huệ bị nói trúng tim đen nên có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng vị quý phi này lại nói thẳng ra như thế.
"Nương nương thật biết nói đùa, tiểu nữ vốn không mong cầu điều gì quá to lớn, cũng chỉ là muốn có chút thành tựu cho riêng mình."
Diên Tử Yên khẽ cười rồi ôn tồn nói tiếp: "Ta biết ngươi có chí tiến thủ, mặc dù ta được hoàng thượng sủng ái nhưng cũng chỉ là một phi tần thấp cổ bé họng thì làm sao có thể giúp được ngươi... Trừ phi..."
"Trừ phi người ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người kia đúng không ạ?" - Thu Huệ tài lanh nhanh miệng tiếp lời.
Diên Tử Yên cũng dần bắt đầu cảm thấy thích thú hơn với câu nói này của cô ta, cười khẩy.
"Ngươi đúng là MUỘI MUỘI TỐT với tỷ tỷ của mình đấy, những lời đại nghịch bất đạo thế này mà cũng dám thốt ra... Nhưng suy cho cùng ta và ngươi đều có chung mục tiêu đối phó nhỉ?"
"Dạ vâng thưa nương nương, người thật sáng suốt ạ!" - Thu Huệ khẽ nở nụ cười đắc ý đầy nịnh nọt.
"Được! Nếu ngươi bằng lòng phản bội tỷ tỷ của ngươi, mà hết lòng làm việc cho ta thì sau này sẽ không để ngươi thiệt thòi với bất cứ ai. Thậm chí khi ta đạt được thứ ta muốn mà thứ ta muốn là gì chắc ngươi cũng rõ. Khi đó ta nhất định sẽ cho ngươi một danh phận, đường đường chính chính trở thành phi tử của hoàng thượng. Ngươi nghĩ sao?"
Thu Huệ như cá gặp nước, cười khoái chí: "Nương nương thật biết suy tính, từ hôm nay trở đi Sở Thu Huệ xin nguyện hết lòng vì người, mong được quý phi chiếu cố nhiều hơn!"
"Tốt lắm! HAHAHA!"
Bên Sở Tiêu cung lúc này...
Một nữ tỳ hớt hải từ bên ngoài chạy vào trong, Nhất Dạ đang chỉnh trang soi mình trước gương cũng giật mình lên tiếng: "Nha đầu nhà ngươi làm gì mà hớt ha hớt hải chạy điên vậy?"
Khúc Đàn gãi đầu cười "hì hì" rồi liền đổi sang sắc mặt nghiêm trọng, khẽ giọng bên tai nàng:
"Nô tì nói người nghe chuyện này, khi nãy nô tì qua bên đấy dâng lụa, tình cờ có thấy nhị tiểu thư đang cầu kiến Diên quý phi nương nương, hai người ấy trông có vẻ thân thiết lắm ạ."
Nhất Dạ có phần bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, khẽ nhếch môi cười lạnh: "Lại có chuyện như thế nữa à. Muội ấy cứ thích lẻo đẻo theo gây rắc rối cho ta lại thêm Tử Yên kia nữa, không biết lần này bọn họ định tạo sóng gió gì cho ta đây... Haizz! Khúc Đàn ngươi giúp ta để mắt đến Thu Huệ một chút. Để ta xem nó định giở trò gì?"