Nhìn mũi tên bắn về phía người kia, trước mắt Cơ Tuân bỗng xuất hiện một cảnh tượng.
Ở Thượng Lâm uyển rực rỡ sắc hoa, mũi tên của hắn bắn rơi bông hoa đào trong tay thiếu nữ.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, vẻ mặt nàng hoảng sợ, đôi mắt trong veo nhìn hắn có phần tức giận: “Ngươi có biết mũi tên của ngươi thiếu chút nữa bắn chết ta không!”
Giai nhân nổi nhận, hắn không thể làm gì hơn, chỉ biết mỉm cười hái một cành hoa đào cài lên tóc nàng, tạm xem như bồi tội.
Đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước?
* * * * *
Hôm nay Cố Vân Tiện muốn ra ngoài tản bộ một chút, ai ngờ đi loanh quanh mãi lại bị A Từ dẫn đến đình Vĩnh Hoài phía sau núi.
Đình Vĩnh Hoài là một cảnh sắc nổi danh trên núi này, nghe nói là do Thái tổ Hoàng đế xây nên vì muốn tưởng niệm một vị cố nhân.
Phía trước đình còn có một bức hoành, phía trên là hai chữ “Vĩnh Hoài” do chính Thái tổ Hoàng đế ngự bút.
Cố Vân Tiện đã muốn đến nơi này xem từ lâu, nhưng mỗi lần đều không đúng dịp nên vẫn chưa được thỏa nguyện.
Hôm nay rốt cuộc tâm nguyện cũng đã được đền bù, nàng thong dong dạo một vòng ở đó.
Bên cạnh đình Vĩnh Hoài có một cái hồ, vì suối nước nóng sau núi làm đất ấm lên nên hồ ở đây không đóng băng như những nơi khác, lúc này vẫn còn gợn sóng lăn tăn.
Xung quanh hồ giờ đây thông biếc liễu xanh, chúng theo gió đung đưa, non sông hòa quyện vào nhau, phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Nàng đang vui vẻ ngắm nhìn, A Từ chợt đi đến gần, dáng vẻ có lời muốn nói.
Nàng không hiểu, “Có chuyện gì sao?”
“Nô tỳ có chuyện muốn nói với tiểu thư.” A Từ hít sâu một hơi, trịnh trọng nói.
Nàng cau mày, “Chuyện gì?”
A Từ nói: “Tiểu thư nghe rồi nhất định không được trách A Từ…”
“Em phải nói trước ta mới biết có trách em hay không chứ.” Cố Vân Tiện thoải mái nói, “Ơ? Bên kia lại có một gốc mai.
Đợi ta hái một cành về rồi em hãy nói tiếp nhé.”
“Tiểu thư!”
Mặc kệ A Từ phản đối, nàng chạy về phía cây mai.
Nhưng nàng còn chưa đến gần, đã nghe thấy một tiếng động kì lạ từ phía sau.
Nàng nghi hoặc xoay người, chỉ thấy một mũi tên đang xé gió lao đến.
Nàng bị dọa sợ đến ngây người, chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ.
Mũi tên gần như xẹt qua sát bên tai nàng, âm thanh đáng sợ đó khiến lòng nàng hoảng hốt.
Nàng nhìn chằm chằm phía trước.
Ở đó có một người đàn ông thân mang áo gấm đang nắm lấy trường cung.
Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, tay siết chặt dây cương, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Tại sao? Tại sao hắn lại ở đây? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?
A Từ thấy tiểu thư của mình suýt thì bị mũi tên bắn trúng, bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.
Mãi sau mới hồi hồn, vội chạy đến bên người nàng, “Tiểu thư Người có sao không? Có bị thương ở đâu không?”
Giọng nói của A Từ giống như thức tỉnh Cơ Tuân.
Hắn giục ngựa đi về phía nàng, sau đó dứt khoát tung người nhảy xuống ngựa, tiến đến gần nàng.
Không đợi Cố Vân Tiện hồi hồn, hắn đã nắm chặt đầu vai nàng, trong mắt tràn đầy sự khó tin, “Là nàng sao?”
Môi Cố Vân Tiện hơi run, không nói thành lời.
“Khi ấy, người đó là nàng?” Cơ Tuân thấp giọng nói, “Chính là nữ tử mà suýt bị ta bắn trúng…”
Cố Vân Tiện nhớ lại ngày đó, mùa xuân tháng ba, ở trong rừng cây trong Thượng Lâm uyển, nàng gặp được hắn lần đầu tiên.
Hắn là Thái tử đương triều phong tư xuất chúng, một mũi tên bắn rơi cành hoa đào trên tay nàng, cũng khiến nàng lần đầu tiên rung động.
Đó là khởi đầu của họ.
Mặc dù sau đó hắn chẳng hề nhớ tới lần gặp mặt ấy, nàng vẫn một mực khắc ghi kỉ niệm ngày đó vào tâm khảm.
Nàng đã từng muốn nói với hắn, nhưng bởi vì ngại và vài nguyên nhân khác mà mãi vẫn không biết nên mở lời thế nào.
Sau đó, nàng cũng dần từ bỏ.
Nàng những tưởng chuyện này sẽ mãi mãi là bí mật của nàng, mãi mãi vùi trong cát bụi, biến mất dần theo thời gian, không người khai phá, cũng không ai hỏi đến.
Nhưng không ngờ nhiều năm sau, khi chuyện đó tái diễn một lần nữa.
Khi mũi tên kia xé gió lao đến, nàng tưởng như mình đang về lại lần đầu gặp hắn.
Lúc đó, nàng vẫn chưa cảm thấy tuyệt vọng với hắn.
Bụng bỗng nhiên đau đớn, mặt trắng bệch, nàng khẽ kêu một tiếng.
Cơ Tuân không kịp ứng phó, hốt hoảng ôm nàng vào lòng, liên tục nói: “Vân nương, Vân nương nàng sao thế?”
Nàng đau đến không nói nên lời, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, tay phải nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Hai chân A Từ mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, “Bệ hạ, tiểu thư Người…chỉ sợ Người bị động thai!”
Thai?
Bỗng nhiên Cơ Tuân nheo mắt.
* * * * *
Liễu Thượng cung thấp thỏm chờ đợi trong Lưu Du điện, không thấy thông báo hoàn thành nhiệm vụ của A Từ đâu mà chỉ thấy kiệu của Hoàng đế đi tới.
Kiệu mười sáu người khiêng, đi nhanh mà vững vàng.
Những người khiêng kiệu như đã được ra lệnh, cố hết sức đi thật nhanh.
Liễu Thượng cung thấy cung nhân hai bên phải rảo bước chạy mới đuổi kịp tốc độ của kiệu.
Cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy, bà bỗng có dự cảm chẳng lành.
Cỗ kiệu đi đến Lưu Dư điện thì dừng lại, vừa được đặt xuống thì Lữ Xuyên đã bước tới vén màn che ra.
Cố Vân Tiện một thân áo trắng, thân thể suy yếu tựa vào lòng Hoàng đế, sắc mặt còn trắng hơn tà áo.
Hoàng đế cẩn thận ôm nàng trong tay, sải bước ra khỏi kiệu, đi vào trong điện.
Sau lưng hắn, bốn vị ngự y theo hầu mới được cử đến đang vội vã chạy tới.
Thấy Hoàng đế và các ngự y đang bước vào trong điện, trong lòng Liễu Thượng cung phát hoảng, nhìn lại vẻ mặt sợ hãi của A Từ, “Đã xảy ra chuyện gì? Nương nương sao thế?”
A Từ nức nở, “Nương nương suýt nữa bị Bệ hạ bắn trúng… ở gần đình Vĩnh Hoài, động… động thai!”
Liễu Thượng cung nhìn chằm chằm nàng, không nhịn được tức giận nói: “Con làm việc kiểu gì vậy!”
A Từ vốn đã mất hồn mất vía, lại bị bà quát, nước mắt liền rơi: “Nô tỳ, nô tỳ vốn là nghe theo lời dặn của đại nhân, nhưng mà…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Liễu Thượng cung ngắt lời nàng, “Một lát nữa con hãy từ từ giải thích với ta.”
Trong điện bốn phía người đến người đi, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nếu bị người khác nghe được thì không ổn.
A Từ thút thít nghẹn ngào, “Vâng.”
Hôm nay nàng thật sự rất hoảng sợ.
Đêm hôm trước Liễu Thượng cung nói cho nàng biết tiểu thư đang mang thai, vì hoàng duệ mà cân nhắc, phải nghĩ cách giúp cho Bệ hạ và tiểu thư hòa hợp lại.
Liễu Thượng cung cho rằng Bệ hạ tức giận với nương nương bởi vì nàng nói “Không quan tâm có thể sinh con hay không”, nếu như bây giờ tiểu thư có thai thì chuyện này tự nhiên có thể dễ giải quyết.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, A Từ quyết định làm theo phân phó của Liễu Thượng cung.
Hôm nay, theo kế hoạch, nàng sẽ đưa tiểu thư đến gần đình Vĩnh Hoài.
Trước đó Liễu Thượng cung đã mua chuộc thị vệ phục vụ việc săn bắn, lợi dụng con mồi dẫn Bệ hạ đi về hướng đó.
Vốn nàng định sẽ nói cho tiểu thư biết chuyện mang thai trước khi gặp Bệ hạ, như vậy đến khi gặp mặt người dù không muốn cũng sẽ cố gắng nói ngọt, như vậy quan hệ của hai người sẽ tốt trở lại.
Nhưng không ai ngờ được lại xảy ra sai sót, nàng còn chưa kịp nói rõ với tiểu thư thì bệ hạ đã đến, hơn nữa còn bắn về phía người!
Nếu như tiểu thư và cả đứa nhỏ có gì bất trắc thì nàng có chết vạn lần cũng không thể chuộc tội!
* * * * *
Bên trong điện, Ngự y đang chữa trị cho Cố Vân Tiện, Hoàng đế đưa hai tay đỡ trán, ngồi ngẩn người một bên.
Hôm nay có quá nhiều bất ngờ xảy ra.
Hắn không ngờ Cố Vân Tiện sẽ xuất hiện ở gần đình Vĩnh Hoài, không ngờ mũi tên đó của mình suýt thì bắn trúng nàng, càng không ngờ nàng chính là cô nương bị hắn bắn rơi cành đào nhiều năm trước.
Nhớ lại lần gặp ở điện Tiêu Phòng, hắn vẫn nghĩ đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thì ra, từ rất lâu về trước, họ biết nhau qua một cách rất đặc biệt.
Hắn nhớ khi đó, nàng quỳ trước mặt mình, hai tay dâng trà.
Đôi mắt trong veo kia e thẹn nhìn hắn, sâu trong đó như có chút mong chờ.
Lúc ấy hắn không hiểu nàng đang mong chờ cái gì, hôm nay nghĩ lại, có lẽ khi đó nàng mong hắn sẽ nhớ.
Mong hắn có thể nhớ ra nàng.
Thế nhưng hắn lại quên mất.
Nhiều năm như vậy, nàng nhất định đã rất thất vọng.
Trương Hiển đi đến bên hắn, thấp giọng nói: “Bệ hạ.”
Hắn thức tỉnh từ trong hồi ức, vội đáp: “Sao rồi, Sung nghi không sao chứ?”
Trương Hiển trấn an: “Bệ hạ yên tâm.
Sung nghi nương nương chỉ là quá sợ hãi nên mới động thai.
Vừa rồi thần đã châm cứu cho người, đã không còn trở ngại nữa.”
Vừa nghe đến chữ “ thai”, giọng hắn bất chợt gượng gạo hơn: “Vậy còn đứa bé?”
Trương Hiển nói: “Hoàng duệ cũng không có gì đáng ngại.”
Hắn khẽ thở phào, nhắm hai mắt lại.
Rất tốt.
Nếu như nàng vì mình mà xảy ra chuyện gì, hắn thật sự không biết nên đối mặt với nàng như thế nào nữa.
“Nàng… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Lo lắng tản đi bớt, rốt cuộc hắn cũng nói ra mối nghi ngờ trong lòng, “Chẳng phải mấy ngày trước chẩn đoán là nàng không thể hoài thai sao?”
Trương Hiển tất nhiên cũng nghe nói chuyện thân thể Nguyên Sung nghi mắc chứng hư hàn, suy nghĩ một lát mới thận trọng nói: “Sung nghi nương nương có thai chưa đầy hai tháng, lần trước Cao thái y chẩn không ra có lẽ là vì hỉ mạch chưa lộ rõ.”
Tuy rằng Cơ Tuân không tinh thông y thuật, nhưng cũng đã nghe nói qua thời gian hỉ mạch lộ ra không hề cố định, Trương Hiển giải thích như vậy cũng là hợp lý.
“Còn một chuyện khác… Vừa rồi thần cẩn thận chẩn đoán ngọc thể của nương nương, thế chất nàng quả thật mang hàn tính, nhưng tình trạng không nghiêm trọng.
Thần cả gan suy đoán, mấy tháng qua nương nương vẫn luôn uống thuốc điều trị chứng hư hàn này…”
“Nàng uống thuốc?” Hoàng đế nhíu mày càng chặt, “Nhưng…”
Trương Hiển không dám buộc Hoàng đế nói ra chuyện phiền não trong lòng nên vội vàng ngắt lời: “Thần không biết nương nương nói thế nào, nhưng theo chẩn đoán của thần thì hẳn là vậy.” Suy nghĩ một chút, y lại nói tiếp, “Ba vị Ngự y còn lại cũng chẩn ra như vậy.”
Hoàng đế yên lặng một lúc lâu, sau đó bất lực thở dài, “Trẫm đã biết.
Các ngươi lui xuống kê thuốc cho Sung nghi đi.”
“Vâng.”
Trương Hiển cùng các ngự y khác lui ra ngoài, Cơ Tuân đứng dậy đi vào nội điện, nhưng không đến quá gần giường mà chỉ xa xa nhìn dáng vẻ ngủ say của Cố Vân Tiện.
Mái tóc dài của nàng tung xõa, gối đầu trắng như tuyết, tóc đen màu mực, sắc mặt tái nhợt của nàng càng lộ rõ.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, mày liễu hơi nhíu, giống như đang mơ thấy chuyện gì đó không vui.
Đang nhìn Cố Vân Tiện đến xuất thần, hắn bỗng cảm thấy có người đang tiến lại gần từ phía sau.
Cơ Tuân không xoay người, chỉ lãnh đạm nói: “Đại nhân có thể nói cho trẫm biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không?”
Liễu Thượng cung nhìn tấm lưng rộng lớn của Cơ Tuân, nhớ lại chuyện mấy tháng trước.
Khi ấy, bà mới biết chuyện Cố Vân Tiện mắc chứng hư hàn, cũng biết rõ Tiết Trường Tùng có cách trị, nhưng nương nương lại không muốn làm theo.
Cố Vân Tiện giải thích với bà đây là thời điểm đặc thù, không nên xảy ra nhiều chuyện thị phi.
Ngoài mặt bà cũng tỏ ra tin tưởng, nhưng trong lòng biết rõ đây chỉ là cái cớ mà thôi.
Lúc ấy bà không rõ ý của Cố Vân Tiện, chẳng qua dựa vào kinh nghiệm sinh tồn trong cung nhiều năm mà phán đoán, chuyện này có thể sẽ trở thành uy hiếp trí mạng của nàng.
Nhớ lại Thái hậu trước khi lâm chung đã giao phó mình phải chăm sóc cho Cố Vân Tiện thật tốt, bà đành tự ý quyết định một lần.
Bà tìm đến Tiết Trường Tùng, nói dối là nương nương đã thay đổi chủ ý, mời Tiết đại nhân bốc thuốc.
Sau đó, bà nói đây là thuốc bổ, mỗi ngày đều mang cho nương nương uống.
Trải qua nhiều năm rèn luyện trong cung, làm chút chuyện nhỏ nhoi này đối với bà không có gì khó.
Mọi chuyên vô cùng thuận lợi, cho nên khi biết chủ ý của nàng, bà cũng quên mất phải ngừng thuốc.
Vốn là cố gắng làm hết sức mình còn lại nghe theo ông trời, không ngờ lại có tác dụng thật.
Trước đây Liễu Thượng cung cũng từng học một chút dược lí với các vị thái y, các loại bệnh nặng thì không trị được nhưng giấu hỉ mạch một khoảng thời gian thì vẫn trong tầm tay.
Khi phát hiện Cố Vân Tiện đang mang thai, cuối cùng bà vẫn không thể để nàng tiếp tục suy sụp như vậy được nữa.
Tình hình bây giờ, Minh Tu nghi đẩy nàng vào chỗ chết, mặc dù lúc này Bệ hạ vẫn còn đặt tâm tư trên người nàng, nhưng không biết tình cảm đó giữ được bao lâu.
Để đến khi bệ hạ mất hết kiên nhẫn, người ngoài chỉ cần tác động thêm một chút, nàng sẽ không còn cơ hội trở mình.
Nàng hoàn toàn không thể sống một cuộc đời thanh tĩnh tự tại như Linh Thục viện.
Tình cảm bệ hạ dành cho nàng không như bình thường, điều này cũng đồng nghĩa nàng một là quyền khuynh lục cung, hai là sa sút bỏ mình, không còn lựa chọn nào khác.
Bà chỉ giúp Cố Vân Tiện chọn lựa mà thôi.
Liễu Thượng cung yên lặng một lúc rồi nói: “Mấy tháng này nương nương vẫn luôn âm thầm uống thuốc mà Tiết đại nhân kê.”
“Vậy vì sao hôm đó ở Vịnh Tư điện nàng lại nói khác?” Cơ Tuân nhẹ giọng hỏi.
“Nô tỳ không biết.” Liễu Thượng cung nói, “Nhưng nô tỳ cảm thấy, lúc ấy nương nương nhất định sẽ rất buồn bã.
Bệ hạ không phải là nữ nhân, cho nên người không hiểu được chuyện không có con đau đớn đến mức nào, nhất là với nữ nhân trong cung…” Giọng nói ẩn chứa đau thương, “Thật ra nương nương đã bắt đầu chữa trị từ rất lâu, nhưng vẫn không có chút khởi sắc nào.
Lúc đó Tiết thái y kê một đơn thuốc mới, nương nương chỉ muốn thử một lần cuối cùng mà thôi.
Mọi người không rõ có thể chữa khỏi hay không.
Hẳn lúc đó phải chịu tổn thương rất lớn nên nương nương mới nói như vậy…”
Cơ Tuân nhớ lại ngày hôm đó, ngay trước mặt mọi người, Cố Vân Tiện bị vạch trần là không thể mang thai.
Nàng ngồi lẻ loi trong điện, chịu đựng ánh mắt hoặc là như hổ đói dọa người, hoặc là ngạo nghễ thương hại từ bốn phía.
Lúc ấy nàng nhất định đã cảm thấy rất nhục nhã.
Nhưng lúc ấy hắn chỉ biết tức giận với nàng, giận với nàng tại sao lại giấu diếm mình.
Nếu như nói ra rồi sẽ phải chịu sự đối xử như thế, vậy nàng thật sự không cần nói ra.
“Nàng ấy biết mình mang thai chứ?”
“Dạ không.” Liễu Thượng cung nói, “Ngay cả nô tỳ cũng nghe thái y nói vừa rồi mới biết.”
Cơ Tuân bất lực gật đầu, “Đa tạ đại nhân đã nói cho trẫm biết.”HẾT CHƯƠNG 102
Edit: Crystal | Beta: Ana
Tác giả có lời muốn nói:
Một bước chuyển rồi đây! Bệ hạ đã nhớ ra rồi! Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, thật là làm khó bệ hạ phải cố gắng nhớ lại! Bánh bao nhỏ cũng sẽ sớm ra đời thôi~~~.