Hoàng đế mới rời Lưu Du điện được một canh giờ đã cảm thấy nhớ nhung.
Vất vả lắm mới cùng các quần thần nghị sự xong, hắn thậm chí chẳng buồn nói thêm vài câu đã vội chạy về.
Vừa vào đến nội điện đã nhìn thấy Liễu Thượng cung đứng cách giường ba thước, hắn tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương đã tỉnh chưa?”
Liễu Thượng cung gật đầu.
Hoàng đế nhìn qua phía đó lại chỉ thấy được bóng lưng gầy yếu của Cố Vân Tiện.
Đường cong yểu điệu, hai vai thon nhỏ, có phần đáng thương.
Nàng quay lưng về phía hắn như vậy, bóng dáng dường như lại thêm phần cô đơn.
Biết nàng còn giận, hắn cũng không bất ngờ trước vẻ lạnh lùng của nàng, chỉ do dự một chút rồi lại gần.
Hắn ngồi bên mép giường, dịu dàng gọi: “Vân nương, là trẫm.”
Nàng không đáp.
“Trẫm biết nàng đã tỉnh.
Nàng trò chuyện cùng trẫm được không?” Hắn nhẫn nại nói thêm: “Nàng mắng ta cũng được.
Ta sẽ nghe hết.”
Hắn nói xong câu đó thì đợi một chút nhưng nàng vẫn không lên tiếng.
Hắn đành thở dài.
“Thôi được, nàng không để ý đến ta cũng được.” Hắn lại nhượng bộ, nói tiếp: “Ta ở lại cùng nàng, được không?”
Lúc này Cố Vân Tiện lại không giữ im lặng, nàng nói: “Bệ hạ, người có thể đi ra ngoài trước được không?”
Hắn sững người.
“Hiện giờ trong lòng thiếp thực sự rối bời, người có thể để thiếp được yên tĩnh một lúc được không?” Giọng nói nàng mang theo vẻ mệt mỏi cùng bất lực.
Lúc này hắn đang vô cùng áy náy, không muốn làm trái ý nàng, mím môi nhìn nàng một lát rồi chậm rãi đứng dậy.
Khi ra đến cửa, hắn có vẻ như còn hy vọng Cố Vân Tiện sẽ đổi ý, lại quay đầu nhìn nàng một lần.
Nhưng hắn thất vọng nhận ra, trước mắt hắn vẫn chỉ là bóng lưng lạnh nhạt kia.
Nàng chẳng hề động đậy chút nào.
* * *
Nghe tiếng bước chân của Hoàng đế đã xa dần, Cố Vân Tiện mở mắt, nhìn rèm che xanh lục phía trước.
Nàng nhớ tới hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi.
Hắn túm lấy hai vai nàng, nhìn nàng chăm chú.
Hắn hỏi: “Là nàng sao?”
Vậy là, hắn đã nhớ ra phải không?
Nhớ ra chuyện bất ngờ xảy ra vào tháng ba mùa xuân năm đó.
Nhớ ra rừng đào sắc hồng ngợp trời.
Nhớ ra nàng.
Nếu là trước đây, khi nàng còn chưa hoàn toàn mất hết hy vọng ở hắn, chuyện này sẽ khiến nàng vui sướng khôn cùng.
Thế nhưng hiện giờ nhớ ra còn nghĩa lý gì nữa đây?
Từ lúc nàng uống xong ly rượu độc kia, chuyện cũ đều đã thành ảo mộng.
Những xúc cảm rung động cùng chua xót đó, tất cả đều chỉ là chuyện từ kiếp trước.
Hết thảy đều đã muộn.
* * *
Chuyện Nguyên sung nghi sau khi tỉnh lại liền tránh mặt bệ hạ rất nhanh đã truyền đi khắp hành cung.
Căn bản là do chuyện tốt trong buổi đi săn vô tình bị Cố Vân Tiện phá hỏng khiến Đỗ Thanh đặc biệt để bụng, mỗi lần lâm triều xong lại không ngừng thảo luận cùng Thôi Sóc và Lâm Mậu.
“Chiêu này của Sung nghi nương nương hẳn là lùi một bước mà tiến ba bước phải không?” Giọng điệu của Đỗ Thanh nghe ra không rõ là tán thưởng hay khinh thường.
Hắn nói thêm: “Lần trước gặp mặt chỉ cảm thấy nàng ta đoan trang, nhã nhặn.
Thật không ngờ khi đối phó với đàn ông lại có nhiều thủ đoạn như vậy.”
Lâm Mậu nghe hắn nói thế thì hoảng sợ, nhìn trái ngó phải một hồi không thấy ai xung quanh mới khẽ thở phào, nói: “Huynh cũng thật to gan.
Những lời này đừng nói ra thì tốt hơn.”
“Cũng chỉ bàn tán vài ba câu thôi, huynh không cần quýnh quáng lên như vậy.” Đỗ Thanh phẩy tay nói.
Lâm Mậu bất lực nói thêm: “ Sớm muộn gì ta cũng bị huynh doạ chết.”
Đỗ Thanh lại nói tiếp: “Sao nào, chẳng lẽ huynh cảm thấy những chuyện nàng ta làm đều là thật sao?”
Lâm Mậu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Ta cảm thấy đó đúng là thật.”
Đến phiên Đỗ Thanh kinh ngạc.
“Sung nghi nương nương là nguyên phối của bệ hạ, tuy bây giờ bị giáng làm thiếp, thế nhưng thái độ của bệ hàng đối với nàng ấy khác hẳn những người khác.
Lần trước nàng ấy đã có thể thốt ra rằng không muốn sinh hoàng duệ, có thể thấy được người này có chút cá tính.
Nói chung ta vẫn cảm thấy nàng ấy không phải loại phụ nữ có thể bày mưu tính kế để tranh sủng.” Lâm Mậu nói tới đây thì thở dài, lại tiếp: “Thêm nữa, cứ cho là nàng ấy thực sự dùng thủ đoạn lùi một bước tiến ba bước thì bệ hạ cũng tình nguyện chấp nhận.
Chỉ cần bệ hạ vui vẻ làm theo ý nàng ấy, chúng ta còn gì để nói đây? Huynh vẫn nên buông xuôi chuyện này đi.”
Đỗ Thanh nhàm chán nhún vai.
Ánh mắt đảo qua Thôi Sóc từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng, hắn lại cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi: “Như Cảnh, huynh không muốn nói gì sao?” Giọng điệu bông đùa, nói thêm: “Huynh cùng vị Nguyên Sung nghi này cũng thực có duyên nha.
Trung thu năm ngoái cùng hợp tấu một khúc, lúc nàng ta xảy ra chuyện huynh cũng ở đó.
Nơi này không có người lạ, huynh việc gì phải kín miệng như bưng như thế?”
Thôi Sóc cười nhạt, con ngươi trong như ngọc Côn Luân nhìn thẳng vào hắn, hỏi lại: “Bá Ngọc, huynh thực sự rảnh rỗi đến thế cơ à?”
Đỗ Thanh có vẻ không nhận ra sự uy hiếp trong ánh mắt Thôi Sóc, lại nói tiếp: “Đúng vậy.
Ấy chính là điểm xấu của việc tùy giá xuất cung, cả ngày quanh đi quẩn lại mấy mặt người, ta làm gì cũng thấy chán.”
Thôi Sóc nghĩ một lúc rồi nói: “Vừa đúng lúc, ta có chuyện này muốn nhờ huynh.”
Đỗ Thanh cẩn thận thăm dò: “Chuyện gì?”
Thôi Sóc dịu dàng tươi cười nhưng trong mắt lại lạnh nhạt không chút cảm xúc, trả lời: “Dù sao cũng là chuyện có lợi cho huynh.”
* * *
Liên tiếp mấy ngày liền Hoàng đế cứ đến chỗ Cố Vân Tiện lại bị ngăn lại, đến tận buổi tối ngày thứ tư hắn mới được vào bên trong gặp nàng.
Nàng đã thay xong quần áo, váy màu lam nhạt, tóc được búi lên cẩn thận chỉnh tề, trâm bướm khảm ngọc cài bên mái càng thêm vẻ xinh đẹp mà trang nhã.
Nàng đang ngồi bên án, bàn tay trắng trẻo chuyện động, rót trà vào hai chiếc tách trước mặt.
Hắn bước lại gần, miệng hỏi: “Sao nàng lại ra đây ngồi? Không phải ngự y đã nói nàng phải tĩnh dưỡng hay sao?
“Cứ nằm mãi trên giường, xương cốt đều nhũn ra cả rồi.” Nàng đáp bâng quơ.
Đột nhiên nghe tiếng nàng nói, hắn chưa kịp chuẩn bị nên sững người một hồi, không biết phải đáp lại thế nào.
Ánh sáng vàng ấm áp của hơn chục ngọn nến trải khắp phòng, Cố Vân Tiện từ từ ngẩng đầu, đôi mắt như làn nước nhìn hắn chăm chăm.
Hắn nhìn vào mắt nàng, theo bản năng thấy chột dạ, ngập ngừng lên tiếng: “Vân nương…”
“Người đã nhớ ra, phải không?” Nàng nhẹ nhàng nói.
Lời nàng nói thật mông lung nhưng hắn lập tức hiểu ra, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau đớn.
Tầm mắt rũ xuống, hắn đáp: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.”
“À.” Nàng buông một tiếng, duỗi tay đưa hắn một tách trà.
Hắn nhìn tách trà men trắng như tuyết, nhấp một ngụm, lại nói: “Ta biết nàng chắc hẳn rất tức giận, nếu nàng…”
Hắn còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi vào nội điện.
Hắn tưởng rằng nàng lại muốn làm lơ mình giống lúc trước, lòng chợt hốt hoảng, tiến lên nắm lấy cánh tay nàng.
“Nàng nghe ta nói…”
Lời đang nói đột nhiên nghẹn lại, hắn thấy nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt nàng.
Có vẻ bối rối vì bị hắn bắt gặp trong tình cảnh này, nàng gạt tay hắn ra, cúi đầu lau nước mắt.
Ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng, cuối cùng ngập tràn thương xót cùng áy náy.
Ngón tay khẽ xoa lên gương mặt nàng, hắn lặp lại những lời vừa nói: “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.” Lại tiến sát hơn, hắn nói tiếp: “Thực xin lỗi, qua nhiều năm như vậy rồi ta mới nhớ ra.”
Nàng cười nhẹ nhàng: “Như vậy là tốt rồi.
Thiếp vốn nghĩ rằng, người mãi mãi cũng không nhớ ra.”
Trong lòng hắn càng thêm khó chịu, giọng nói cũng run run: “Nàng vì sao không nói cho ta biết? Rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, nàng vì sao không nói cho ta?” Hắn lại khẽ thủ thỉ: “Vì sao không nói cho ta, rằng nàng chính là cô gái bị mũi tên của ta bắt rơi hoa đào ở Thượng Lâm Uyển năm đó?”
Nàng quay đi, không nhìn hắn: “Thiếp không biết phải nói thế nào.
Thiếp cũng không biết liệu nói cho chàng có tác dụng gì.
Thiếp sợ rằng ký ức này chỉ đáng quý với bản thân thiếp.
Có lẽ người căn bản không hề để tâm.
Nếu không, người cũng sẽ không quên…”
Hắn biết những điều nàng nói đều đúng.
Trước đây hắn không để ý tới nàng, đương nhiên cũng chẳng quan tâm mấy chuyện xưa cũ.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Nàng đã là người ngự trong tim hắn, mỗi một khoảnh khắc của hai người họ đều đáng giá để hắn hồi tưởng.
Hắn muốn biết rốt cuộc bản thân đã để lỡ những gì.
“Cho nên, từ lúc đó nàng đã nhớ rõ ta phải không?” Hắn khẽ hỏi: “Từ lúc đó nàng đã…”
Nói tới đây, hắn lại không thể tiếp lời.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn biết nàng si mê mình, nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra, hắn đã không còn chắc chắn.
Nếu nàng không thừa nhận, hắn cũng không còn cách nào.
Cố Vân Tiện dường như cũng không chú ý tới câu nói ngập ngừng không thành câu của hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Thực ra, thiếp thực sự quan tâm đến người là bởi một sự việc khác.”
Hắn không ngờ được còn có chuyện này, sửng sốt hỏi lại: “Sự việc gì?”
Cố Vân Tiện suy nghĩ một lát rồi bỗng nở nụ cười: “Nếu cô biết được thiếp nói cho người chuyện này có lẽ sẽ tức giận.
Lúc ấy cô đã bảo thiếp nói dối người.”
Hoàng đế càng thêm hoang mang bội phần.
Cố Vân Tiện kể lại: “Khoảng ba tháng sau chuyện xảy ra ở Thượng Lâm Uyển, có một ngày người uống rất nhiều rượu rồi ngủ lại ở nội điện Trường Thu cung.
Cô thấy sắc trời đã tối, không muốn người phải mệt nhọc trở về Đông Cung cho nên đã sắp xếp để người ngủ lại một đêm.
Nhưng ai ngờ tới lúc nửa đêm, người đột nhiên lại ra khỏi Trường Thu cung lang thang ở bên ngoài.
Mọi người đều lo lắng người bị phát hiện đương lúc nửa đêm xông vào chỗ hậu cung cấm địa nên hốt hoảng đi tìm.
Hơn nửa số người trong Trường Thu cung đều ra ngoài tìm người.
Thiếp cũng đi.”
Hoàng đế nhớ lại đúng là có một năm mình từng say rượu rồi qua đêm ở Trường Thu cung nhưng lại không hề biết đêm đó mình còn chạy ra ngoài, lúc này nghe nàng kể lại không khỏi thấy kinh ngạc.
“Sau đó, thiếp tìm thấy người ở Thính Vũ các.” Cố Vân Tiện mỉm cười nói.
Tuy rằng không hề có chút ký ức gì về chuyện đêm đó, hắn vẫn hoàn toàn tin những điều nàng kể, liền hỏi: “Làm thế nào nàng lại biết ta ở đó?”
“Bởi vì một buổi chiều trước đó, cô có kể cho thiếp nghe chuyện của Tam Công chúa.
Thiếp nghĩ, nếu người vì em gái mình mà đau lòng, ắt hẳn sẽ tới đó.” Cố Vân Tiện nói, nhìn về phía hắn dường như còn có chút đắc ý, nói: “Thiếp đã đoán đúng.”
Hắn chăm chú nhìn nàng, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, người cùng thiếp trò chuyện một lúc.” Cố Vân Tiện tiếp tục kể: “Đêm đó cũng là lần duy nhất thiếp định nói với người thiếp là ai.
Thiếp muốn nói với người đừng vì chuyện của Tam muội mà đau lòng nữa.
Thiếp cũng là Tam muội của người, nếu người đồng ý, thiếp có thể ở bên người.
Vĩnh viễn ở bên người.”
Hắn bị những lời nàng nói làm chấn động, nhìn nàng thật lâu mà chẳng thể cử động.
Trong mắt nàng ngấn lệ, nói tiếp: “Đáng tiếc thiếp lại không thể nói ra.”
Hắn đột nhiên dang tay ôm nàng vào lòng, hai tay dùng sức siết chặt nàng, dường như quên mất trong bụng nàng còn đang hoài thai.
“Thực xin lỗi.” Hắn nhắm mắt lại, “Ta sai rồi, đều do ta sai rồi.” Hắn vội vàng nói, tựa như ngoài câu này thì chẳng biết phải nói thêm gì khác.
“Nàng muốn trách ta thì cứ trách.
Đều do ta vô tâm.”
Đều do hắn quá mức cuồng ngạo.
Nàng để hắn ôm mình, một lúc sau mới buông ra, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, nàng nói: “Bọn họ nói với thiếp, chúng ta sắp có con.
Là thật sao?”
Hắn nghe được nàng nói “Chúng ta”, bao nhiêu ngọt ngào cùng chua xót cùng trào dâng, cảm xúc phức tạp vô cùng, hắn đáp lại: “Đương nhiên là thật.”
Nàng mỉm cười chớp chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống, nàng nói: “Thật tốt quá.
Thiếp còn tưởng rằng, cả đời này thiếp cũng không thể sinh con cho người.”
Hắn ôm khuôn mặt nàng trong hai lòng bàn tay, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng, hắn nói: “Đúng vậy, thật tốt quá rồi.
Ta cũng đã nghĩ chúng ta mãi mãi không thể có con.”
HẾT CHƯƠNG 104.