Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi của Cơ Tuân, lễ trưởng thành được cử hành long trọng tại Thái Miếu dưới sự chứng kiến của bệ hạ, Hoàng hậu cùng quần thần.
Tuy hiện giờ Cố Vân Tiện đã được chọn làm Thái tử phi nhưng vẫn không thể tham dự hệt như lần trước.
Cơ Tuân thấy nàng tò mò, cũng ngỏ ý có thể sắp xếp cho nàng giả trang thành quan khách lẻn vào bên trong nhưng lại bị nàng dùng lý lẽ từ chối.
Đùa sao, nàng không muốn chỉ vì lòng hiếu kỳ nhất thời mà để cô có ấn tượng xấu về mình đâu, dù thế nào an phận thủ thường vẫn tốt hơn.
Cả ngày Cố Vân Tiện đều ở yên trong phòng chuẩn bị, chờ tới lúc màn đêm buông xuống, người kia sẽ lại dẫm lên ánh trăng… trèo tường vào nhà.
Chàng vừa nhảy từ trên tường xuống, đã thấy Cố Vân Tiện khoác trên người chiếc áo choàng lụa xanh da trời, trong tay cầm đèn lồng da dê hình lục giác, đứng ở trong viện chờ chàng.
Mũ choàng thêu hoa phong lan thanh nhã trùm lên đầu nàng, chỉ để lộ một góc khuôn mặt trắng nõn động lòng người.
Cơ Tuân nhìn lướt qua nàng từ đầu tới chân, miệng cười tủm tỉm rồi nói: “Sao tự nhiên lại trang điểm cầu kỳ thế này?”
Cố Vân Tiện giơ đèn lồng trên tay rồi đáp: “Ta đưa chàng tới một nơi.
Buổi tối bên ngoài trời lạnh, đương nhiên phải mặc nhiều áo một chút.”
Môi nàng đỏ mọng, cằm thon nhỏ, lúc nói chuyện hàm răng vô thức cắn môi dưới, trong con mắt Cơ Tuân đúng là một vẻ đẹp mê người, khiến cổ họng chàng không ngừng lay động.
“Đi đâu vậy?” Chàng nhỏ giọng hỏi: “Ta thấy ở đây cũng tốt rồi.
Chúng ta…”
“Chàng không muốn nhận quà tặng của ta sao?” Cố Vân Tiện dứt khoát xoay người đi trước.
“Nếu muốn thì mau đi thôi.”
Cơ Tuân đành phải đi theo sau nàng.
* * * * *
Hai người đi men theo con đường nhỏ tĩnh mịch trong Cố phủ, xuyên qua cây cầu bạch ngọc cuối cùng cũng tới địa điểm Cố Vân Tiện đã chọn.
Cơ Tuân vừa bước tới đã lập tức nhận ra đây là một vườn đào.
Lúc này đúng vào tháng ba, hoa nở rực rỡ tươi tắn, hai người đứng bên nhau ngắm nhìn cảnh này bất giác cũng rung động trong lòng.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, chiếu rọi xuống từng bông hoa đang lay động, bao bọc chúng trong một lớp ánh sáng như ảo như mộng.
“Nàng… Không phải nàng nói muốn tặng ta quà sao?” Cơ Tuân cười nói: “Theo như ta biết, vườn đào này cũng không phải do nàng trồng.
Nàng muốn mượn ý tưởng của ta thì cũng phải có chút hành động thiết thực chứ.” Kiếp trước chàng tặng nàng một rừng đào, giờ nàng cũng đưa chàng tới một vườn đào, thế này thì lười biếng quá rồi!
Cố Vân Tiện không để ý tới lời trêu chọc của chàng, chỉ thong thả cởϊ áσ choàng đang khoác trên mình.
Cơ Tuân bị hành động này của nàng làm cho giật mình sững sờ, nhịp tim chẳng những không chậm lại mà còn nhanh hơn.
Đêm khuya tĩnh lặng, hoa nở dưới trăng, giai nhân đứng trước mặt cởϊ áσ bỏ thắt lưng, đặc biệt giai nhân này lại còn là thê tử cùng chung chăn gối đã nhiều năm, tình cảnh này, sao có thể không khiến người ta hiểu lầm được đây!
Vị Thái tử điện hạ hoang tưởng còn chưa kịp kích động đã thấy áo choàng trên người nàng rơi xuống, lộ ra một Cố Vân Tiện trong bộ vũ y trắng tinh, thướt tha lả lướt trước mặt chàng.
“Nàng bây giờ…” Chàng cuối cùng cũng hiểu ra, “Muốn múa sao?”
“Tất nhiên rồi.” Cố Vân Tiện hơi mỉm cười nói: “Điện hạ thích nhất xem ca vũ, thϊếp chiều theo sở thích của người.”
Cơ Tuân nhướng mày, cười rộ lên vui sướng, lại nói: “Hay lắm, ta chờ thưởng thức điệu múa tuyệt diệu của muội muội.”
Cố Vân Tiện liếc nhìn về phía người đang đứng trong một góc vườn, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, nàng lắng nghe tiết tấu, tay áo rộng khẽ nâng rồi nhẹ nhàng vung lên tựa đám mây.
Cả đời này Cơ Tuân đã xem ca vũ vô số lần, nhưng chỉ có điệu múa này của nàng khiến chàng có ấn tượng sâu đậm.
Chàng từ lâu đã biết khả năng nhảy múa của Cố Vân Tiện không được tốt, thế nên chàng chưa từng muốn nàng múa cho mình xem.
Chàng luôn cho rằng mỗi người đều có thế mạnh riêng.
Vân nương của chàng ham đọc sách lại có kiến thức uyên bác, vậy là đủ rồi, không cần bắt ép nàng làm những điều nàng không rành.
Không chỉ khiến nàng phải vất vả mà còn dễ khiến bản thân bị hụt hẫng.
Nhưng chàng lại không ngờ được nàng sẽ vì chàng mà học múa.
Vì chàng thích nên nàng sẽ chiều theo, vất vả như vậy chỉ vì hy vọng chàng sẽ vui vẻ.
Tình cảm chân thành này khiến chàng vô cùng cảm động.
Bên bóng hoa lồng trăng, dáng người Cố Vân Tiện yểu điệu, mỗi một tư thế đều xinh đẹp tuyệt mỹ.
Đêm nay nàng mặc trên người vũ y trắng tinh, thuần khiết như một đám mây, đai lưng màu hồng thắt bên hông, khiến eo nàng nhìn càng thon nhỏ, rất dễ dàng ôm lấy.
Chàng nhìn theo bóng eo nàng cử động uyển chuyển, nhìn tay áo nàng tung bay lả lướt, mái tóc đen dài lay động theo từng động tác của nàng, đem theo trái tim chàng bay bổng mãi không thôi.
Ngày trước, chàng từng nghĩ nàng giống như một bông sen, thanh khiết giữa vũng ao bùn lầy, khiến chàng muốn tiến tới hái một cành.
Nhưng đêm nay nàng lại không còn trang nhã thanh khiết như hoa sen, mà lại giống như cành bích đào nở rộ trong gió, vừa mềm mại lại vừa xinh đẹp, còn có chút mạnh mẽ và bướng bỉnh.
Như thể nếu không dốc hết tâm huyết cùng sức lực cho một điệu múa này, nàng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình vậy.
Cuối cùng sau khi xoay một vòng, Cố Vân Tiện bỗng vung cao tay áo, đập vào những cành đào đang rủ xuống.
Cành hoa bị đập mạnh khiến cánh hoa rơi xuống rào rạt, tựa như một cơn mưa hoa đào.
Mà nàng đứng trong cơn mưa hoa, váy áo trắng như tuyết, môi đỏ má hồng, đẹp như tiên nữ hoa đào trong truyền thuyết.
Tiếng nhạc nhỏ dần rồi tan vào không trung, vườn đào trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng Cố Vân Tiện đang thở dốc.
Cơ Tuân nhìn lớp mồ hôi rịn trên trán nàng, chậm rãi lại gần.
Cố Vân Tiện vừa định hỏi chàng thấy nàng múa thế nào, bỗng thấy trước mắt chao đảo, mãi sau nhận ra mình đang bị chàng ôm chặt vào lòng.
Một chân chàng quỳ xuống đất, đỡ nàng ngồi trên thảm cỏ, tay chàng quấn chặt quanh eo nàng, lực ôm khá mạnh khiến nàng cảm thấy hơi đau.
Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chàng nóng rực.
“Mấy ngày nay nàng luôn luyện múa?” Chàng hôn lên trán nàng, dịu dàng hỏi.
“Vâng.” Nàng nhỏ giọng đáp.
“Điệu múa này có vẻ rất khó, nàng có thể học được nhất định là phải rất vất vả.” Đây rõ ràng là câu hỏi nhưng chàng lại khẳng định chắc chắn.
Nói xong cũng không cho nàng cơ hội trả lời, đôi môi nóng bỏng đã nhẹ nhàng lướt một đường, từ trên trán Cố Vân Tiện cuối cùng hạ xuống đôi môi đỏ thắm của nàng.
Nhẹ nhàng liếm, dịu dàng cắn, dò hỏi một chút rồi mạnh bạo xâm chiếm.
Cố Vân Tiện bị chàng ôm trong lồng ngực, không thể động đậy, chỉ có thể bị động đón nhận chàng.
Chàng dường như cực kỳ kích động, bởi ngay sau khi rời khỏi môi nàng, chàng lại cúi đầu cắn lên cổ nàng.
Cố Vân Tiện cuối cùng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Chàng… chàng có phải sắp mất kiểm soát rồi!
Kỳ thực trong mấy năm nay, mỗi lần gặp mặt chàng cũng chưa từng giấu diếm khát vọng muốn được thân mật cùng nàng, chỉ là Cố Vân Tiện từ lâu đã biết người này hoàn toàn chẳng có chút đứng đắn nên cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng cả hai người đều ngầm hiểu rằng, trước khi chính thức thành hôn, hai người họ tuyệt đối không thể vượt quá giới hạn.
Chàng đã đợi đến mức lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có thể lựa thời điểm nói vài lời trêu chọc nàng, tranh thủ dùng lời lẽ để cùng nàng ân ái cũng là để tự an ủi bản thân.
Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của chàng dường như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Cố Vân Tiện cảm nhận được phản ứng của cơ thể chàng, khiến nàng dù đang ở giữa cơn gió đêm lạnh lẽo mà khuôn mặt vẫn nóng bừng.
“Tồn Khanh… Chàng từ từ đã.” Nàng cố gắng ôm lấy khuôn mặt chàng, đẩy chàng tách ra khỏi người mình.
Chàng đã không còn giữ được bình tĩnh, hơi thở hổn hển, ánh mắt nóng bỏng lại có chút mơ màng.
Nàng dằn xuống cảm giác ngượng ngùng, đưa tay ôm lấy khuôn mặt chàng, nói một cách nghiêm nghị: “Chàng nhìn lại xem, chúng ta đang ở bên ngoài.
Tuy rằng ta đã sắp xếp người trông giữ ở ngoài vườn nhưng nhỡ đâu lại có người đi tới.
Chẳng lẽ chàng muốn bị người ta phát hiện hay sao?”
Chàng nhìn nàng một lúc lại hỏi: “Vậy chúng ta về viện của nàng nhé?”
Thật là… Vẫn còn muốn tiếp tục nữa…
“Về viện của ta cũng không được.” Mặt nàng đỏ bừng, lại nói: “Ta còn chưa gả cho chàng đâu! Trước khi chính thức thành hôn, chúng ta không được… Tuyệt đối không được!”
Chàng khẽ thở dài, lại vùi đầu vào vai nàng.
Cố Vân Tiện cảm nhận được hơi thở ấm áp của chàng trên cổ mình, lông tơ trên người cũng dựng đứng.
Nàng đã nói tới nước này, chắc chàng sẽ không còn…
“Uhm…” Chàng nói không còn chút khí lực nào: “Nàng đừng đẩy ta ra.
Để ta dựa vào nàng một lát, chỉ một lát thôi, một lát là được rồi.” Giọng nói đầy vẻ không đành lòng cùng ai oán.
Cố Vân Tiện lúc này mới khẽ thở phào một hơi, lại nói tiếp: “Vậy được, chàng dựa một lát rồi thôi nha.” Để giúp chàng xao nhãng, nàng chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Thế còn, khi nãy ta múa thế nào?”
Một lúc lâu sau chàng mới đáp lại: “Khá đẹp.”
“Chỉ khá đẹp thôi?” Nàng có hơi không hài lòng nói: “Ta luyện mất vài tháng đó!”
“À.”
“Thái độ của chàng thế là thế nào.” Nàng nhíu mày, rầu rĩ nói: “Sau này đừng hòng ta múa cho chàng xem nữa.”
“Cố Vân Tiện!” Chàng bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận nhìn nàng nói: “Nàng còn muốn ta có thái độ thế nào được nữa? Thái độ của ta khi nãy còn chưa đủ để khen ngợi nàng hay sao?”
Chàng hiếm khi nổi giận như vậy, làm Cố Vân Tiện há hốc mồm kinh ngạc.
Chàng càng nói càng tức giận: “Ngày mai ta lập tức xin phụ hoàng ban thánh chỉ, để xem có thể có thể làm lễ thành hôn sớm hay không.
Thế này còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Ta không chờ được nữa!”
Thấy chàng sắp ngồi dậy bỏ đi, Cố Vân Tiện vội túm chặt lấy tay áo chàng, nói: “Chàng điên rồi sao!”
“Là do nàng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ ta trước, giờ ta thực sự điên rồi.” Chàng nói rất nghiêm túc.
“Ta…” Cố Vân Tiện nghẹn lời.
Nàng học múa vốn để dành cho chàng một niềm vui bất ngờ, thế mà bây giờ lại thành cố ý trêu ngươi chàng.
Oan cho nàng quá!
Chàng nhìn nàng tủi thân một hồi, rồi cúi xuống nhặt áo choàng của nàng rơi trên mặt đất, khoác lên người nàng rồi lại ôm lấy nàng, chàng nói: “Thật là ngốc mà.”
Chàng ôm rất chặt, khiến mặt nàng áp chặt lên ngực chàng, nàng phải quay đầu sang một bên để có không khí hít thở.
“Nơi này rất đẹp.
Đợi sau này khi chúng ta thành hôn, cũng trồng một vườn đào ở Đông Cung đi.” Giọng nói của chàng từ trên đỉnh đầu truyền xuống, khiến nàng ngơ ngác hỏi: “Rừng đào lúc trước không tính sao?”
“Không.”
“Nếu rừng đào lúc trước không tính, vậy chẳng phải chàng nên trồng một vườn đào khác cho ta sao.” Nàng nói: “Coi như là sính lễ tân hôn.”
Chàng im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ ta muốn chờ nàng.” Chàng khẳng định chắc nịch: “Chúng ta cùng nhau trồng.”
Nàng cười rộ lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn, tựa như đang e ấp điều gì, “Được.
Chúng ta cùng nhau trồng.”
“Đến lúc đó, nàng lại múa một điệu trong vườn đào cho ta xem được không?” Chàng lại thủ thỉ: “Ta sẽ học đánh khúc nhạc này, đến lúc đó ta đánh đàn nàng múa, chúng ta sẽ giống như đôi thần tiên quyến lữ trong giai thoại vậy, sống tiêu dao vui vẻ.”
Viễn cảnh chàng mở ra thật tốt đẹp, nàng cũng gật đầu ưng thuận: “Được.” Dừng lại một chút, nàng lại nói: “Nếu tới lúc đó ta còn nhớ động tác, ta sẽ múa cho chàng xem.”
“Nàng nhất định sẽ nhớ.”
“Làm sao chàng biết?” Nàng cười nói: “Ta còn không chắc mình còn nhớ.
Chàng cũng biết trí nhớ của ta không tốt lắm mà.”
“Ta biết chắc chắn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì…” Chàng cúi đầu nhìn nàng, từ trong đôi mắt đen trong trẻo phản chiếu lại dung nhan như tuyết của nàng, “Đêm đẹp dường này, vĩnh viễn chẳng thể quên.”
HẾT CHƯƠNG 153
- -----oOo------.