Phế Hậu Xoay Người Ký


Đàn xong một khúc, trong điện yên tĩnh thật lâu.
Cố Vân Tiện vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, lồng ngực không ngừng phập phồng, dường như nhất thời khó có thể bình tĩnh lại.
Tầm mắt của Thôi Sóc duy trì thật lâu nơi đầu ngón tay, nỗ lực tránh phải ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Giờ phút này trong lòng hắn như bốn bề dậy sóng, nếu không tận lực khắc chế, chắc chắn sẽ bị người khác nhìn ra manh mối.

Đến lúc đó chẳng khác gì hại nàng.
Hoàng đế nhìn Cố Vân Tiện, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Trước mặt nàng buông thõng một tấm màn che, được đan từ thanh ngọc, mã não cùng ngọc lưu ly thượng hạng, nhìn qua rực rỡ lung linh, thập phần mỹ lệ.

Mà gương mặt nàng an vị phía sau tấm rèm châu, mặt thon mày ngài, lại ẩn dấu phẫn hận không cam lòng.
Tục ngữ có câu, tiếng đàn là tiếng lòng, khi nàng gảy khúc vừa rồi, trong lòng đã suy nghĩ những gì?
Trong điện bỗng truyền đến tiếng vỗ tay, vẻ mặt Hoàng đế cả kinh.

Tập trung nhìn kỹ, hoá ra là Tả tướng Từ Khánh Hoa.
“Hay! Thật sự quá hay! Mỗ cũng không biết, khúc“Hoài Nhân”này thì ra còn có thể diễn tấu như vậy! Tiếng đàn như tiếng khóc của chim quyên, nhân thế xót thương, thiên mệnh vô thường, đều tụ hội ở trong một khúc vừa rồi.

Thôi lang quả nhiên danh bất hư truyền!” Từ Khánh Hoa cao giọng nói tiếp, “Càng hiếm có hơn là, Nguyên quý cơ nương nương lại cũng là một kỳ nữ cầm kỹ siêu quần, tiếng đàn tuyệt diệu, một chút cũng không hề thua kém Thôi lang! Hôm nay đến đây được nghe một khúc nhạc tuyệt diệu này, cũng xem như là không uổng phí cuộc đời!”
Khẩu khí của Từ Khánh Hoa có chút kích động, khác hoàn toàn với hình tượng lão thành chững chạc thường ngày.

Mọi người sau khi kinh ngạc một lúc đột nhiên nhớ tới, thuở thiếu thời ông ấy cũng từng bái cầm nghệ đại sư Giang phu nhân học nghệ, nghĩ ra cũng là một người yêu thích âm luật.
Tán thưởng xong, một lúc sau, Từ Khánh Hoa tự rót đầy cho mình một chén rượu, giơ lên kính Thôi Sóc nói, “Một ly này bản quan kính ngươi!”
Thôi Sóc cũng mỉm cười nâng chén rượu lên, “Tả Tướng quá khen, nên là hạ quan kính ngài mới phải.” Ngay sau đó hắn dẫn đầu uống cạn một hơi
Từ Khánh Hoa uống xong chén rượu, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, ngự tiền hiến khúc, thông thường đều là Hoàng đế bình phẩm đầu tiên.

Mà bản thân bởi vì quá kích động, hình như đã đoạt mất sự nổi bật của bệ hạ….
Ông ấy chần chừ nhìn về phía vị cửu ngũ chí tôn ngồi phía trên kia, lại thấy Hoàng thượng thản nhiên nhìn bọn họ.
“Vi thần nhất thời kích động, thất lễ trước ngự tiền, xin bệ hạ thứ tội.” Từ Khánh Hoa có chút hoảng loạn mà quỳ xuống.
Hoàng đế chợt nhướng mày cười, khẩu khí ôn hoà, “Ái khanh không cần kinh hoảng, khanh nói đều là những câu có lý, tất cả đều là tiếng lòng của trẫm.

Có tội gì?”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Thôi Sóc, trong ánh mắt lại thêm vài phần tìm tòi, nghiên cứu.
Nam nhân này, cùng chung chí hướng với mình, tri kỉ nhiều năm, là người tốt nhất trong số những người hắn đã chọn để hỗ trợ mình thi hành tân chính.
Tiết mục hiến khúc tối nay sớm được Hoàng đế lên kế hoạch tốt, làm như vậy sẽ không khiến cho quần thần hoài nghi lý do thăng chức cho Thôi Sóc.
Nhưng sự phát triển của tình thế lại vượt khỏi dự liệu của hắn.
Một khúc vừa rồi của Thôi Sóc cùng Vân nương, ăn ý như vậy, giống như tâm linh tương thông.
Nhưng trước đó thậm chí ngay cả một câu hai người họ cũng không nói với nhau.
Rốt cuộc là trùng hợp, hay……
“Quả nhiên Quý cơ nương nương cầm nghệ bất phàm, bên cạnh bệ hạ có một cao thủ như vậy, khó trách lại yêu cầu cao đối với cầm khúc.” Thôi Sóc mỉm cười nói, “Thần cả gan hỏi một câu, nương nương học đàn từ ai?”
Biểu tình của hắn tự nhiên, ánh mắt ngay thẳng lỗi lạc.

Hắn trực tiếp mở miệng trước mặt bệ hạ, tuy có hơi đường đột, nhưng càng thể hiện tâm không tạp niệm.
Thật lâu sau, phía sau bức rèm che truyền đến thanh âm bình tĩnh của Cố Vân Tiện: “Khi còn nhỏ từng cùng trưởng bối trong nhà học qua một chút kỹ năng, sau này vẫn luôn tự mình gọt giũa.”
“Hoàn toàn tự học?” Thôi Sóc kinh ngạc nhướng mày, “Vừa rồi cách giải âm của nương nương đối với khúc ‘Hoài Nhân’, khiến vi thần nhớ tới Giang Phu nhân, còn nghĩ rằng người cùng thần là đồng môn!”
Hắn vừa nói như vậy, Từ Khánh Hoa cũng phản ứng lại ngay, nhịn không được cười nói: “Đúng vậy đúng vậy! Ân sư tấu cầm cũng là giai điệu này, một khúc nhạc êm dịu lại có thể diễn tấu đến hùng hồn mãnh liệt, chiến khúc của bà sát phạt quả quyết như nả đạn vào gió sớm trăng tàn, đây cũng là chỗ hơn người của ân sư, khiến người ta thán phục.

Thần tuy bái môn hạ người mấy năm, nhưng từ đầu đến cuối không thể lãnh hội lấy một phần.

Nay xem ra, Quý cơ nương nương cùng ân sư của thần quả là tri âm.”
“Hai vị quá khen, bổn cung sao có thể sánh cùng Giang Phu nhân? Thật khiến ta hổ thẹn.” Thanh âm của Cố Vân Tiện thành khẩn, làm người ta nghe xong chỉ cảm thấy nàng thật sự là thẹn không dám nhận.
Phía sau tấm rèm châu, Cố Vân Tiện tận lực bảo trì vẻ trấn định, nói chuyện nhưng mắt vẫn ngước nhìn vẻ mặt của Hoàng đế.
Giờ phút này nàng đã tỉnh táo lại, hiểu được bản thân vừa mới hoảng hốt tinh thần, một phút không cẩn thận đã đàn lên tiếng lòng, phải chăng đã khiến cho bệ hạ nghi ngờ?
Đang tự hỏi làm thế nào để giải thích mà không lộ dấu vết, lại nghe được Thôi Sóc hỏi chuyện.

Cũng không biết là hắn vô tình hay cố ý, ném cho nàng một cái cớ tuyệt hảo, tiếp theo vội nói, “Chẳng qua Thôi đại nhân nói cũng có vài phần chính xác, bổn cung xác thật là nghe nói Giang phu nhân có cách giải âm khác biệt, lúc này mới cả gan thử một lần.

Múa rìu qua mắt thợ, khiến hai vị chê cười rồi.

Cũng may là có Thôi đại nhân trợ giúp, mới không làm hỏng khúc nhạc này.”
Tuy Thôi Sóc đã vào triều làm quan, nhưng chúng nữ tử trong điện vẫn theo thói quen gọi hắn là Thôi lang.

Nay Cố Vân Tiện cố tình gọi là Thôi đại nhân, chỉ vì muốn phủi sạch quan hệ với hắn.
Đoạn đối thoại sau đó, hoàn toàn là tham khảo cầm nghệ giữa ba người đồng đạo, quả nhiên là trời quang trăng sáng.
Đặc biệt là lúc sau có sự gia nhập của Từ Khánh Hoa đức cao vọng trọng, càng làm cho mọi người cảm thấy không khí hết sức nghiêm túc đứng đắn, không ai nghĩ nhiều.
Hoàng đế nhìn gương mặt tươi cười của Cố Vân Tiện, lại nghĩ đến biểu cảm ngay thẳng kia của Thôi Sóc, nỗi băn khoăn trong lòng chậm rãi tản ra.
Đúng là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tuy trước đây hai người họ từ xa có gặp nhau một lần ở Lạc Thành Các, nhưng ngoài hỏi thăm, cũng không nhiều lời một câu.
Đêm nay hợp tấu cùng nhau chẳng qua cũng là do người khác đưa đẩy, vậy thì có gì khúc mắc?
Huống chi, Thôi Sóc rõ ràng còn nặng tình với vị thê tử đã mất, thì há có thể mơ ước tới sủng phi chốn thâm cung của hắn?
Sao hắn lại có thể nảy sinh cái ý tưởng kỳ quái như vậy chứ?
“Ba vị lại tiếp tục tán gẫu, những người khác cũng không biết nên làm gì.

Dù sao người có trình độ về âm luật như hai vị, vẫn là thiểu số.” Hắn mỉm cười mở miệng, “Tả tướng và Như Cảnh mà hợp ý như vậy, sau khi tiệc tan có thể trao đổi thêm.

Về phần trẫm, tối nay trở về sẽ thỉnh giáo Quý cơ một phen, tranh thủ lần tới có nghe hai vị luận khúc lần nữa, không đến mức một câu cũng không đáp được.”
“Làm bệ hạ chê cười rồi.” Từ Khánh Hoa nói, “Thần nhất thời thất lễ, chậm trễ chư vị đồng liêu thưởng thức ca vũ, đáng trách, đáng trách.

Ta kính mọi người một ly xem như bồi tội.”
“Làm gì có, làm gì có, Tả tướng quá lời.”
“Có thể nghe ba vị bàn luận âm luật, là việc cực kỳ phong nhã, chúng thần cầu còn không được.”
Hoàng đế cười ngồi xem mọi người phía dưới hoà thuận, lại có vẻ như không để ý mà bổ sung: “Như Cảnh đã có công tấu một khúc cầm hay như vậy, tự nhiên không thể không khen thưởng một phen.

Khanh nói xem, khanh muốn cái gì?”
Thôi Sóc khom người nói:“Vì bệ hạ phân ưu là bổn phận của thần tử, cho nên không cần khen thưởng.”
“Điều này không thể được, trẫm luôn là người thưởng phạt phân minh.

Như vậy đi, trẫm thấy ngươi cũng không cần vàng bạc châu báu, vậy thì liền đổi một phần thưởng khác, như vậy ngươi càng có thể vì trẫm mà phân ưu giải lao.” Hoàng đế cười nói, “Truyền chỉ, thăng chức cho Thôi Sóc thành chính ngũ phẩm Trung Thư xá nhân.”
Trung Thư xá nhân là gì, tức là Trung Thư tỉnh chưởng khởi thảo chiếu lệnh, chọn những học giả có uy tín và có văn học thâm niên làm quan.

Thôi Sóc là tân khoa Trạng Nguyên, học nhiều hiểu rộng, tài hoa hơn người, ở Lại bộ nhậm chức nửa năm, tuy sau này có được đề bạt, nhưng tốc độ vẫn là quá nhanh, không nằm trong phạm vi tiếp thu được của nhiều người.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi triều thần kinh ngạc, lúc sau đều sôi nổi tỏ vẻ chúc mừng.
Cũng có người nhận ra được, khoảnh khắc bệ hạ khen Thôi Sóc, nhưng lại không có lấy một lời khen thưởng Quý cơ nương nương.
Đối đãi khác nhau như vậy có vẻ có chút kỳ quái.

Biểu hiện của Quý cơ nương nương xuất sắc như vậy, ngài cho dù không ban thưởng chút gì, nhưng tốt xấu gì cũng nên khen thưởng một câu chứ!
Thời điểm tàn tiệc cũng là đến giờ Hợi, trong cung quy định cấm quan viên đi lại vào ban đêm.

Tất cả quan viên nhập cung dự tiệc, lúc xuất cung, trên người đều phải mang theo thẻ bài chứng minh thân phận, để tránh trên đường về gặp phải quan tuần tra Kim Ngô Vệ lại trở thành tặc tử phạm nhân.
Khi Thôi Sóc đẩy cửa lớn ra bước vào, Đồng Nghĩa cùng Đồng Vân Huyên đều còn chưa ngủ.

Trong viện, trên bàn đá bày dưa và trái cây cùng bánh Trung Thu, Đồng Nghĩa nhấc chung rượu tự rót tự uống.

Đồng Vân Huyên bị Đồng Nghĩa ra lệnh không cho uống rượu, đành buồn bã ỉu xìu mà ngậm ngùi ăn bánh Trung Thu uống trà, cũng không quên trừng mắt lườm huynh trưởng nhà mình một cái.
“Lục Lang, huynh về rồi ư?” Nghe được âm thanh mở cửa, Đồng Vân Huyên lập tức nhảy lên, vài bước ngắn chạy đến bên người hắn, mới vừa tới gần liền lấy tay che mũi, “ Huynh cũng uống rượu sao?”
Thôi Sóc cười nhẹ, “Yến tiệc ở trong cung, sao có thể không uống rượu?”
“Các huynh ai cũng có thể uống rượu, sao chỉ có muội là không thể được? Thật đáng ghét!” Đồng Vân Huyên căm giận bất bình.
Thôi Sóc không nói lý với nàng, liền bước qua ngồi vào bàn đá, cầm lấy một chén rượu đã được rót đầy, sau đó uống cạn một hơi.
Đồng Nghĩa sửng sốt, lúc sau phản ứng lại không nhịn được réo lên: “Đây là Trúc Diệp Thanh ngon nhất, quanh năm suốt tháng ta chỉ mua được có hai chung, ở trong cung sao huynh không uống rượu ngon của huynh, tội gì về đây đoạt rượu ngon với ta?”
Vẻ mặt Thôi Sóc tự nhiên, “Uống rượu ở trong cung sao có thể so sánh với ở nhà? Ở chỗ đó làm gì có thời gian chuyên tâm uống rượu, chỉ bận rộn lấy nhân đấu tâm nhãn.

Mệt đến phát hoảng.”
Nghe được khẩu khí của hắn không tốt, Đồng Vân Huyên lo lắng hỏi: “Sao vậy Lục Lang? Huynh bị ai tính kế? Hay là chọc bệ hạ tức giận?
“Là có người tính kế ta, chẳng qua không thành công.” Thôi Sóc thản nhiên đáp, “Ta cũng không trêu chọc làm bệ hạ tức giận.

Ngược lại, bệ hạ còn thăng quan cho ta.”
“Thật sao?” Đồng Vân Huyên kích động hỏi, “ Chức quan gì chức quan gì?”
“Thung Thư Xá Nhân, chính ngũ phẩm.”
“Chính ngũ phẩm?” Đồng Vân Huyên vui vẻ nhảy nhót, “Vậy thì là quan lớn rồi!”
Đồng Nghĩa cũng phụ hoạ thêm, “Đúng vậy, ta nhớ rõ Dục Đô lệnh chưởng quản Dục Đô thành cũng bắt đầu từ ngũ phẩm, hiện tại huynh còn cao hơn nửa phẩm so với Dục Đô lệnh!”
Thôi Sóc khẽ cười.
Đồng Vân Huyên chú ý tới vẻ mặt của hắn, do dự nói: “Lục Lang, sao muội thấy huynh cũng không được vui mấy.

Huynh không thích sao?”
“Không có.

Không phải ta không thích.” Thôi Sóc bình tĩnh nói, “Chẳng qua ta đã đoán được sớm muộn gì ngày này cũng đến, trong lòng đã có chuẩn bị, đương nhiên là không biểu hiện ra ngoài.”
“À.” Đồng Vân Huyên cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Đồng Nghĩa thấy thế, đoán được trong cung yến đã có sự tình gì đó phát sinh, vội mở miệng nói: “Đã không còn sớm nữa, Vân Huyên muội đi ngủ trước đi.”
Đồng Vân Huyên trợn to hai mắt, “Tại sao? Muội đợi lâu như vậy cũng chỉ để chờ nghe Lục Lang trở về kể lại sự tình trong cung yến! Lục Lang đêm nay đi chính là Khánh An điện! Muội chỉ mới được xem qua bên ngoài ở tranh vẽ, còn chưa biết được bên trong cung điện trông như thế nào mà!”
“Ngày mai muội quay lại hỏi là được.

Lục Lang đêm nay mệt mỏi, muội cũng đừng quấn lấy huynh ấy, làm phiền huynh ấy nghỉ ngơi.”
Đồng Vân Huyên trừng mắt nhìn huynh trưởng hồi lâu, mới hừ một tiếng,
“Muội biết huynh chỉ muốn đuổi muội đi! Muội đi ngủ là được! Chẳng qua nói cho huynh biết, muội là nể mặt mũi của Lục Lang, chứ không phải là sợ huynh đâu!” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thôi Sóc, “Sáng sớm mai Lục Lang huynh còn phải vào triều, đừng có ngồi lâu cùng ca ca muội, sớm nghỉ ngơi một chút.”
Thôi Sóc gật gật đầu, “Đã biết.”
Sau khi Đồng Vân Huyên trở về phòng, Đồng Nghĩa mới chậm rãi rót cho hắn một chén rượu, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Thôi Sóc nhận lấy chén lại lần nữa uống cạn một hơi, nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Cũng không có gì, ta thỉnh cầu bệ hạ cho phép ta không cần tái giá.”
“Cái gì?!!” Đồng Nghĩa không khống chế được mà cất cao giọng nói, “ Huynh…Huynh…Huynh…..”
“Nói nhỏ chút, nếu huynh không muốn Vân Huyên đang tránh ở cạnh cửa nghe lén được.”
Đồng Nghĩa bình tĩnh lại, đè thấp thanh âm, “Huynh làm như vậy, đã suy xét hậu quả chưa?”
“Dĩ nhiên là rồi.” Thôi Sóc nói, “Gia tộc bên kia ta tự có cách, huynh không cần quá lo lắng vì ta.”
Đồng Nghĩa trợn mắt há mồm mà nhìn hắn một lúc lâu, mới thở dài một hơi, “Quen biết huynh lâu như vậy, tối hôm nay ta mới thật sự coi như phục huynh.

Huynh nói được làm được, nam tử hán chân chính!”
Thôi Sóc ngồi nghe hắn nói lời trêu ghẹo, cười cười tỏ vẻ không sao.
“Không đúng, nếu như huynh đã giải quyết được vấn đề tái giá của mình, thì hà cớ gì lại hậm hực trở về.” Đồng Nghĩa nói, “Ta quan sát vẻ mặt từ khi bước vào cửa của huynh, rõ ràng là đang tưởng nhớ cái gì.

Buổi cung yến hôm nay không chỉ xảy ra một sự kiện này đúng không?”
Thôi Sóc nghe vậy không nói, tầm mắt dừng ở chén rượu đang cầm trong tay.

Rượu trong chén trong suốt, trăng tròn soi bóng bên trong, có vẻ xa xôi lại mờ ảo.
Thật giống như nàng với hắn.
HẾT CHƯƠNG 62.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui