Phế Hậu Xoay Người Ký


Hoàng đế nói với vẻ rất tự tin nhưng Cố Vân Tiện vẫn còn băn khoăn.

Nàng thực sự không tin hắn có thể tìm thấy nơi nào đẹp tới mức khiến nàng tình nguyện mạo hiểm để bị bá quan vấn tội.
Xe ngựa chạy xuống núi, đi thẳng về phía tây.
Cố Vân Tiện vẫn dựa vào lòng Hoàng đế, trò chuyện câu được câu chăng.

Hoàng đế hôm nay tinh thần rất sảng khoái, tay không ngừng nghịch ngợm ngọn tóc nàng, chọc lên má nàng như thể trò chơi này rất thú vị.
Cố Vân Tiện bị hắn dùng tóc chọc ghẹo mà cảm thấy ngứa ngáy, liền gạt tay hắn quở trách: “Đừng nghịch!”
Ngữ điệu của nàng vừa mang vẻ biếng nhác lại vừa có chút nũng nịu khiến hắn không chỉ không ngừng tay mà thậm chí còn có hứng thú trêu chọc nàng hơn.
Xe ngựa lúc này đã xuống tới sườn núi, Cố Vân Tiện nhíu mày hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Hoàng đế nhếch môi cười, trả lời: “Nàng thử đoán xem.”
Nàng chống tay lên ngực hắn ngồi dậy.

Lực đè không nhỏ làm hắn đau kêu thành tiếng: “Nàng nhẹ tay chút đi!”
Nàng cũng mặc kệ hắn, đưa tay vén rèm cửa sổ xe.
Khung cảnh bên ngoài cây cối um tùm, đường núi gập ghềnh, từ xa còn văng vẳng tiếng chuông của đạo quán.
“Nơi này… là Tây Sơn sao?” Nàng quay lại nhìn Hoàng đế, hỏi lại: “Ngườimangthiếptới Tây Sơn sao?”
Hoàng đế cười nói: “Nhìn phản ứng của nàng như vậy, xem ra nàng đã từng tới Tây Sơn?”
“Gia mẫu* nghe tiếng lành truyền xa nên khi thăm Dục đô cũng từng tới Tây Sơn một chuyến.” Cố Vân Tiện trả lời: “Thần thiếp khi đó cũng đi theo.”
* Gia mẫu là chỉ mẹ của Cố Vân Tiện.
Địa danh Tây Sơn này chính là ngọn núi nơi có đạo quán nổi danh khắp Dục đô.

Đạo quán xây trên núi có thể nói là nơi tu hành tốt nhất dành cho người trong hoàng thất.

Bởi vậy, mỗi khi người dân bình thường nhắc tới Tây Sơn thì không chỉ nói tới một đạo quán thanh tịnh đơn thuần mà còn nghĩ ngay tới nơi chốn uy nghiêm của hoàng tộc tôn quý.
Thế nhưng có một điều mà dân chúng không thể biết, đó là đa phần người trong hoàng thất tới đây tu hành đều không phải do tự nguyện.

Hoàng tộc từ trước tới nay vẫn cực kỳ coi trọng thể diện, nếu có hoàng thân quốc thích nào mắc sai phạm cũng không thể công khai xử phạt, chỉ có thể vứt bọn họ ở nơi này.

Ví như năm đó có muội muội của Trung Tông Hoàng đế là Phồn Dương Trưởng công chúa cũng bị phạt đày tới đây tu hành, cầu phúc cho Trinh Thục Hoàng hậu.
Cố Vân Tiện còn nhớ rõ, sau khi nàng bị phế ngôi vị Hoàng hậu cũng từng có người đề xuất đuổi nàng tới đạo quán tu hành nhưng cuối cùng lại bị Cảnh Phức Thù phản đối.
Sau này Cố Vân Tiện đã hiểu ra, thứ Cảnh Phức Thù thực sự muốn là mạng của nàng, nàng ta sao có thể dễ dàng cho nàng một cơ hội sống sót ở đạo quán? Nhưng dù sao cũng may nàng ta đuổi tận giết tuyện, nếu không Cố Vân Tiện làm sao có cơ hội hồi sinh, giành lấy những gì thuộc về mình.
Đạo quán đã dần hiện lên trước mắt.
Xe ngựa cũng dừng lại, Lữ Xuyên đứng bên ngoài mở cửa xe, thông báo: “Bệ hạ, tới rồiạ.”
Tới rồi?
Hoàng đế đáp lại một tiếng, xuống xe trước sau đó đứng bên cửa xe, đưa tay đỡ Cố Vân Tiện: “Lại đây.”
Nàng đặt tay mình vào tay hắn, đang định giẫm lên ghế để bước xuống nhưng lại đột ngột bị hắn bế bổng lên.
Cố Vân Tiện còn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng thì Cơ Tuân đã vững vàng đỡ nàng đứng trên mặt đất.
Hai mắt nàng mở to nhìn hắn vẻ khó hiểu.
Hắn nhìn nàng cười cười rồi nói khẽ: “Trẫm sợ nàng lại ngã lăn ra lần nữa…”
Đáng ghét! Cố Vân Tiện nghiến răng.

Hắn không trêu chọc nàng thì không vui phải không! Không thèm để ý tới trò đùa của hắn, nàng quay đầu nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.

Nơi họ đang đứng đúng là tuyến đường chính lên Tây Sơn, bên cạnh có một đình ngắm phong cảnh, cảnh sắc kỳ thực cũng không có gì đặc biệt.
Vì sao bọn họ lại dừng chân ở chỗ này?
Có vẻ đã nhìn ra thắc mắc của nàng, Hoàng đế kéo tay nàng, dịu dàng nói: “Đi cùng ta.”
Nói xong, hắn nắm tay nàng rời khỏi đường lớn, đi theo con đường đá nhỏ.

Đường đá lởm chởm, hình thù kỳ dị, bên cạnh là những cổ thụ tán lá che một góc trời, thân cây to cỡ phải mười người ôm, còn có những loài chim lông đầy màu sắc xinh đẹp tụ hội trên cành mà ríu rít.
Cố Vân Tiện mải mê ngắm nhìn, thốt lên lời khen: “Không ngờ phía trên Tây Sơn còn có cảnh đẹp như vậy.

Thần thiếp trước kia chưa từng nghe nói.”
Hoàng đế khẽ cười nói: “Cảnh đẹp kỳ vĩ thường ở nơi xa xôi hiểm trở.

Người bình thường tới Tây Sơn đều chỉ đi đường lớn, làm sao phát hiện được cảnh sắc của nơi này.”
Lời này cũng có phần đúng.

Cố Vân Tiện gật đầu tán đồng, cũng nhìn lại bản thân tự hỏi: Nàng chẳng phải chính là loại người “chỉ biết đi đường lớn” trong lời hắn nói hay sao.

Chợt nghĩ đến một chuyện, nàng hỏi: “Những con chim này sao còn ở đây? Chúng không di trú xuống phía Nam sao?”
“Có chứ.” Hoàng đế nói: “Qua một thời gian nữa chúng sẽ bay về phương Nam.

Cho nên hôm nay trẫm cố ý đưa nàng tới đây trước khi chúng đi mất.

Đi về hướng này.”
Con đường phía trước ngày càng hẹp lại, Cố Vân Tiện không thể không chú ý bước chân, tránh để bị ngã lần nữa.

Hoàng đế thấy nàng căng thẳng như thế thì cũng cười thầm, bàn tay đỡ nàng càng thêm vững chắc.
Sau một khúc ngoặt, cảnh vật dần mở ra, gió lạnh cùng hơi nước phả lên mặt nàng.
Một cánh đồng hoa đủ màu sắc đỏ trắng hồng xanh, những bông hoa nở rộ đang đón gió dập dờn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều loại cúc, ngay cả cúc xanh quý giá cũng không thiếu.

Ngoài hoa cúc còn có hoa nguyệt quý.

Cúc và nguyệt quý vốn không nở cùng mùa nhưng khí hậu trong núi khác với bên ngoài vậy nên hiện tượng này cũng không phải quá lạ lùng.

Những loài hoa trái mùa cùng khoe hương sắc, từ xa nhìn lại, cánh đồng này tựa như một bức thảm rực rỡ quý giá đang trải dài.
Từ thảm hoa nhìn về phía xa hơn là một con suối nhỏ.

Dọc theo con suối là thác nước trắng xoá đổ thẳng xuống những tầng đá lớn, tạo nên âm thanh ào ào vang dội trong màng nhĩ.
Nơi này tựa như tiên cảnh chốn trần gian.
Cố Vân Tiện nhìn ngắm tới ngẩn ngơ, một hồi lâu vẫn chưa thể thoát khỏi cơn mê.
Hoàng đế đứng phía sau nàng cười nói: “Thế nào? Cảnh sắc này đáng để Vân nương nàng mạo hiểm tới đây một chuyến chứ?”
Cố Vân Tiện vẫn không thể thốt nên câu hoàn chỉnh, chỉ có thể lắp bắp từng từ: “Nhưng… bệ hạ làm sao phát hiện ra nơi này?”
Hắn không phải bậc thiên tử tôn quý sao? Sao có thể đặt chân tới vùng đất hẻo lánh này?
Hoàng đế trầm ngâm một hồi rồi nói: “Trẫm trước đây từng có một khoảng thời gian cực kỳ nhàn hạ.

Chỉ có thể ngày ngày du sơn ngoạn thuỷ.

Cảnh đẹp khắp Dục đô này e rằng không có nơi nào trẫm chưa từng ghé qua.”
Quả thực là an nhàn.

Cả ngày ở trước mặt phụ hoàng đều phải tỏ vẻ không ý chí không cầu tiến, chỉ biết hưởng lạc, không dám làm chuyện gì nghiêm chỉnh.
Cố Vân Tiện không nhận ra biểu cảm khác thường của hắn, vẫn tiếp tục thưởng thức cảnh sắc trước mặt.

Một lúc lâu sau, nàng lại hỏi tiếp: “Bệ hạ…”
Hắn không để nàng nói hết lời đã chậm rãi ngắt lời nàng: “Trẫm không thích cách xưng hô này.

Nàng đổi cách xưng hô khác đi.”
Nàng ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra trước đây hắn cũng từng nhiều lần nói không thích nàng gọi hắn như vậy, một mực bắt nàng phải đổi cách xưng hô.
Hít một hơi thật sâu, nàng theo ý hắn mà đổi cách gọi: “Phu quân…”
Cơ Tuân cười rộ lên nói: “Cách gọi này không tệ.

Có điều nữ nhân khắp thiên hạ đều gọi phu quân của mình như vậy, không có gì khác lạ.”
Nàng không ngờ hắn còn không chịu ưng ý.

Rõ ràng đã nói gọi như vậy cũng được, thế mà lại bảo cách gọi không khác lạ.
Cắn răng một hồi nàng lại hỏi: “Vậy Ngườimuốn thần thiếp xưng hô vớiNgườinhư thế nào?”
Hoàng đế thấy nàng liếc nhìn mình sắc lẻm như thể muốn lườm hắn rách má thì không nhịn được cười.

Thấy hắn cười như vậy nàng càng thêm tức giận, quyết định phải chọc tức hắn một chút.

Nàng ra vẻ suy nghĩ nói: “Để thần thiếp nghĩ… Hay là,Ngườimong thiếp gọiNgườilà Đại Lang? Hay là… A Tuân?”
Hắn không ngờ Cố Vân Tiện lại to gan như vậy, liền hít vào một hơi.

Duỗi tay ôm nàng vào lòng, hắn nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của nàng rồi chậm rãi nói từng lời: “Nàng lại dám hỗn xược với trẫm.”
Tên huý của Hoàng đế chính là từ cấm kỵ, người trong thiên hạ đều không được phép thốt ra.

Người bình thường chỉ cần lỡ miệng nói ra một từ cùng âm tự còn có thể bị phạt tội, vậy mà Cố Vân Tiện lại dám cố tình gọi thẳng tên huý này.
Như vậy là vô cùng bất kính!
Cố Vân Tiện chớp mắt, nhìn hắn không chút sợ sệt, nói: “Thần thiếp gọi tên bệ hạ như vậy, bệ hạ sẽ trị tội thần thiếp sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng thật lâu rồi khẽ cười, tựa như nắng ấm băng tan, nói tiếp: “Nàng biết chắc trẫm sẽ không phạt nàng nên mới dám làm càn như vậy.”
Đương nhiên là thế.

Nàng hiểu tính hắn, dù nàng có đi quá giới hạn một chút thì chắc chắn hắn cũng sẽ không tức giận cho nên mới dám làm càn.
Khẽ thở dài, hắn lại ôm nàng vào lòng: “‘A Tuân’, hai chữ này nếu gọi ra thì vẫn mạo phạm, nếu để người khác nghe được sẽ lại gây rắc rối, không tốt cho nàng.” Im lặng một chút, giọng nói hắn lại dịu dàng hơn: “Gọi ta là Tồn Khanh đi.”
Tồn Khanh.
Hắn lại để nàng gọi hắn là Tồn Khanh.
Cố Vân Tiện ngơ ngác để hắn ôm nàng, nhất thời như mất đi tri giác.
Nàng đương nhiên biết Tồn Khanh vốn là tên tự của hắn.
Theo quy định từ trước tới nay, năm Thái tử Cơ Tuân hai mươi tuổi đã phải trải qua lễ trưởng thành.

Thái phó của Thái tử là Ngô Hành chủ trì đại lễ, tự tay đội mũ miện cho hắn trước sự chứng kiến của Hoàng đế, Hoàng hậu, linh vị tổ tông cùng bá quan văn võ.
Cố Vân Tiện khi đó tuy đã được chọn làm Thái tử phi nhưng lại không thể đến Thái Miếu để dự lễ.

Không còn cách nào, nàng sai A Từ ra ngoài hỏi thăm tin tức, còn mình thì ở lại Trường Thu cung lo lắng đi qua đi lại.
Đến khi A Từ thở hồng hộc chạy về, nàng đã mất hết kiên nhẫn mà gặng hỏi: “Saoemđi lâu thế? Có nghe ngóng được gì không? Ngô Thái phó đặt tên tự của Thái tử điện hạ là gì?”
A Từ thở hổn hển một hồi rồi mới bật ra hai chữ: “Tồn Khanh”
“Tồn Khanh?”
“Vâng.

Ngô Thái phó nói, tên tự này ý là tâm của Thái tử hướng về lê dân bá tánh, hướng về thiên hạ.”
Nàng nghe xong không ngừng nhủ thầm.

Đó là phu quân tương lai của nàng.
Tưởng tượng tới lúc nàng có thể nhẹ giọng gọi chàng bằng hai chữ này, tưởng tượng chàng nghe tiếng nàng gọi mà mỉm cười dịu dàng đáp lại, hai má nàng đều ửng hồng.
Khi đó, nàng vô cùng hy vọng sau này có thể gọi hắn bằng hai tiếng Tồn Khanh này, nhưng tới khi thành hôn với hắn, nàng lại không đủ dũng khí để thốt lên.
Vật đổi sao dời, nàng sau khi hồi sinh từ cõi chết đã lãng quên nguyện ước này từ lâu, thế nhưng chính vào lúc nàng không ngờ nhất, hắn lại đột ngột nhắc tới.
Xung quanh hai người họ là cảnh đồng hoa thác nước tựa vùng thế ngoại tiên nguyên, hắn lại đang ôm nàng trong lòng, giọng nói dịu dàng thốt ra lời âu yếm.

Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như hiện thực này đây chính là mộng ước năm xưa.
Nàng đã mong chờ quá lâu quá lâu rồi, cho tới khi nàng cho rằng cuộc đời này đã trở nên vô vọng, nàng chỉ có thể buông tay.
HẾT CHƯƠNG 78.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui