Ngày mười ba tháng mười một, trận tuyết đầu tiên rốt cuộc cũng đến.
Sau hơn ba canh giờ tuyết rơi lả tả, nước bên trong Chước Cừ trì bắt đầu có dấu hiệu kết băng, trên nóc nhà các cung cũng phủ một tầng tuyết trắng.
Hoàng cung chính thức bước vào thời điểm đẹp nhất của năm.
Quỳnh lâu điện ngọc, trăng rằm Tiên cung, không giống như ở nhân gian.
Cùng lúc đó, ý chí tranh đấu của nữ nhân trong hậu cung dường như cũng bị trận bão tuyết này che phủ, tình thế gió êm sóng lặng đến mức hơi bất bình thường.
Nhưng điều bất bình thường nhất chính là thái độ của Minh Sung nghi.
Theo suy nghĩ của mọi người, từ sau lần nàng ta sinh non trước đây, đến nay thật vất vả mới có thể hoài thai lần nữa, đáng lẽ Minh Sung nghi phải nắm chắc cơ hội này mà đi sinh sự mới đúng.
Cố Vân Tiện cũng nghĩ như vậy, nhưng sự thật lại khiến nàng bất ngờ.
Cũng không biết có phải do trói buộc của Hoàng đế có tác dụng hay vì nguyên nhân khác, tóm lại lần này Minh Sung nghi vô cùng an phận, chuyên tâm dưỡng thai trong Hàm Trì điện, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Cơ Tuân vì nghĩ cho long tự nên luôn giành thời gian đến thăm nàng ta, cộng thêm quốc sự bận rộn, thời gian hắn ở Hàm Chương điện cũng giảm bớt, thậm chí có khi bảy tám ngày không thể đến.
Nếu không phải thời gian này Lữ Xuyên vẫn mang đến một phần lễ vật thì cung nhân bên trong Hàm Chương điện đều sẽ cho là nương nương lại có chỗ nào chọc giận bệ hạ.
Lễ vật được đựng trong cái tráp nhỏ xinh đẹp, Cố Vân Tiện chỉ mở ra nhìn một cái liền tiện tay bỏ qua một bên.
A Từ tò mò mở ra xem thử, sau đó vui mừng phát hiện là một chiếc vòng tay bằng hồng ngọc.
“Đẹp quá! Nô tỳ chưa bao giờ thấy chiếc vòng hồng ngọc nào giữ được màu sắc thuần túy của nó như vậy! Tiểu thư sao người không mang thử xem?” A Từ vui vẻ nói.
Cố Vân Tiện liếc qua chiếc vòng tay, miễn cưỡng cười một tiếng nhưng lại không nói gì cả.
Người hầu trên dưới Hàm Chương điện đều nhận ra, đã nhiều ngày bệ hạ còn chưa giá lâm, tuy ngoài miệng nương nương không nói gì, nhưng lại hay ngồi ngẩn người bên cửa sổ, tầm mắt chăm chú nhìn về hướng gần cửa cung, cứ ngồi im lìm như thế đến nửa ngày.
Mọi người nhìn nhiều, trong lòng cũng bắt đầu nhẩm tính.
Rốt cuộc tới khi Hoàng đế tới đây, một cung nữ lén lại gần nói với hắn: “Bệ hạ, cuối cùng Người cũng đến.
Mấy ngày nay thật khố cho nương nương, thiếu chút nữa thì tương tư thành bệnh!”
Cơ Tuân nghe vậy thì kinh ngạc nhíu mày, liếc nhìn Cố Vân Tiện, “Ồ? Khoa trương như vậy sao?”
“Dạ phải.” Cung nữ đánh bạo nói tiếp, “Hôm bệ hạ sai Lữ đại nhân mang vòng hồng ngọc cho nương nương, nương nương không hề đeo thử, chỉ nhìn lướt qua vài lần rồi thôi.
Nô tỳ còn nghĩ là do bệ hạ và nương nương cãi nhau nên mới như vậy! Nhưng sau đó nô tỳ thấy nương nương ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Mắt nhìn ra cửa cung, ánh mắt đó còn không phải là đang mong đợi bệ hạ sao!”
“Minh Hương!” Cố Vân Tiện ra vẻ xấu hổ, “Ai cho ngươi ở đây nói bậy? Lui ra!”
Minh Hương lè lưỡi lui xuống, Cơ Tuân lười biếng nằm trên thảm nhung đưa tay kéo nàng qua, “Người ta cũng là một tiểu cô nương sắp lớn, sao lại hung dữ với nàng ta như vậy! Quay đi mà nàng ta bị dọa sợ đến bật khóc, trong lòng nàng chịu được sao?”
Cố Vân Tiện thấy ánh mắt của Hoàng đế mang ý cười, rõ ràng là vẻ mặt thích thú, thì tức giận lườm hắn, “Bệ hạ đúng là biết quan tâm! Thần thiếp còn không biết, hôm nay Người lại có thời gian để tâm đến cảm xúc của một tiểu cung nữ như vậy!”
Lời nói châm chọc, thế nhưng hắn vẫn thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ trẫm rất coi trọng nàng ta.” Hắn tiếp tục cười, “Vân nương không muốn biết là vì sao ư?”
Nàng quật cường đáp, “Không muốn.”
Hắn giống như không nghe thấy câu trả lời của Cố Vân Tiện, tự nhiên nói tiếp, “Nàng xem, nàng ta nói nhiều như thế? Đơn giản đều là điều trẫm thích nghe.” Cơ Tuân ôm nàng vào trong lòng, môi dán lên trán nàng, “Nàng ta khiến trẫm vui vẻ, trẫm cũng phải có đi có lại chứ?”
Cố Vân Tiện không nói gì.
“Nếu không có nàng ta, trẫm cũng không biết, thì ra thời gian trẫm không ở đây, Vân nương nàng cũng sẽ nhớ đến trẫm.
Vậy vì sao trẫm sai Lữ Xuyên mang lễ vật đến tặng nàng, nàng cũng không hề đáp lại nửa câu?” Hắn thấp giọng nói, “Nếu như nàng nói nàng muốn gặp trẫm, trẫm sẽ đến ngay, không chậm trễ một khắc nào…”
“Đến hay không là do trong lòng bệ hạ tự quyết định, thần thiếp không thèm bám theo để cầu xin Người.” Nàng oai oán, “Để tránh sau này không biết chừng mực sẽ làm bệ hạ thấy phiền phức.”
“Nói vậy thật là oan uổng cho ta mà.” Hắn nói, “Nàng nói nàng nhớ ta, ta vui mừng còn không kịp, làm sao có thể chê nàng phiền?”
Vui mừng? Đương nhiên nàng biết hắn sẽ vui mừng, nếu không nàng cần gì phải tốn sức diễn như vậy.
“Tại sao lại không mang chiếc vòng trẫm tặng nàng?”
Cố Vân Tiện tỏ ra lãnh đạm, “Người không đến, tặng quà thì có ý nghĩa gì? Nơi này của thần thiếp không thiếu đồ trang sức.”
Hắn cười hối lỗi, “Là lỗi của trẫm.
Hay là vậy đi, mang chiếc vòng kia đến đây trẫm sẽ tự tay mang cho nàng, có được không?”
Nàng suy nghĩ một chút, mới dè dặt gật đầu, dường như chỉ là nể mặt hắn.
Cơ Tuân lấy chiếc vòng trên tay cung nữ, nâng bàn tay trắng trẻo của nàng lên, chậm rãi đeo nó vào.
Chất ngọc dịu dàng trong suốt, đỏ thẫm như máu bồ câu, cổ tay nàng lại trắng trẻo như tuyết.
Hai sắc màu tương phản nhau rõ ràng, lại mang đến một vẻ đẹp diễm lệ.
Hằn im lặng ngắm nhìn, bỗng nhiên hôn lên tay nàng, lẩm bẩm: “Trẫm biết nàng mang chiếc vòng này sẽ rất đẹp.”
Cố Vân Tiện thuận thế dựa sát vào trong lòng hắn, vô cùng dịu dàng.
Nàng tựa vào vai hắn, mắt nhìn mấy nhành mai cắm trong bình hồng ngọc, “Mấy ngày này thần thiếp ngủ không ngon, lại nhớ đến chuyện hai năm trước.
Lúc ấy, thần thiếp vẫn còn là một phế hậu, vẫn ở Trường Nhạc cung hầu hạ cô mẫu.” Giọng nói ngày càng trầm thấp, “Hôm nay vườn mai lại nở rộ, nhưng cô mẫu cũng không thể nhìn thấy được nữa.”
Cơ Tuân nghe vậy càng ôm nàng chặt hơn, suy nghĩ cũng bị cuốn về mùa đông giá rét hai năm trước.
Năm đó, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắn không muốn để nàng đắm chìm trong bi thương, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an nàng, ôn nhu nói: “Nàng nói như vậy, trẫm cũng nhớ ra, năm nay còn chưa đến xem vườn mai.
Không bằng tối nay chúng ta cùng đi ngắm một chút, sau đó hái một cành mai mang đến Trường Nhạc cung, nàng thấy thế nào?”
Cố Vân Tiện kinh ngạc nhìn hắn, “Tối nay sao? Nhưng trời đã tối rồi, bên ngoài rất lạnh…”
“Tối có thể mang theo đèn lồng.
Nếu sợ lạnh thì mặc thêm áo vào.” Dứt lời, hắn nắm tay, kéo nàng đứng dậy, “A Từ, đem áo choàng tới cho nương nương nhà ngươi.”
A Từ nhanh chóng mang áo choàng đến, Cơ Tuân tự tay mặc cho nàng, trên môi nở nụ cười ôn nhu, “Đêm trăng đi ngắm mai, chuyện như vậy cũng nhiều năm rồi chưa làm.”
Cố Vân Tiện mang áo choàng thật dày, lại trùm thêm mũ trên đầu, cả người đều được bọc kín Dáng người nàng yểu điệu, nhưng mặc như vậy nên bây giờ nhìn vào cũng có chút mập mạp.
Cơ Tuân nhìn vẻ vụng về như gấu con của nàng, ý cười trong mắt càng đậm.
Đương nhiên Cố Vân Tiện biết hắn đang cười cái gì, ão não nói: “Không cần mặc dày như vậy! A Từ, mang cái áo choàng khác mỏng hơn đến đây!”
A Từ còn chưa kịp phản ứng, Cơ Tuân đã nói: “A Từ ngươi đừng nghe nàng.” Sau đó nhìn Cố Vân Tiện, “Thân thể của mình lại không biết yêu quý, quen thói cậy mạnh.
Nàng không suy nghĩ xem, nếu như bị nhiễm lạnh, cả Hàm Chương điện này sẽ sốt sắng ra sao, mọi người sẽ mệt mỏi như thế nào?” Hắn nói đến là chân thành, “Tại sao không nghĩ cho người khác một chút chứ?”
Hắn lại… còn giáo huấn mình!
Cố Vân Tiện trợn mắt há hốc mồm.
Nam nhân thích làm việc theo cảm tính nhất này, lại chạy tới dạy bảo mình phải suy nghĩ cho người khác, thật là vô lý…
Cơ Tuân thấy lời mình nói đã hù dọa khiến cho nàng hoảng hốt thì hài lòng nắm tay nàng, “Được rồi được rồi, ngoan ngoãn choàng áo vào.
Sau đó chúng ta cùng ra ngoài ngắm mai, nhìn xem rốt cuộc chúng nở đẹp thế nào.”
Nếu là giữa đêm đi ngắm mai, hiển nhiên không thể làm rầm rộ, mang theo một đám tùy tùng thì đã không còn giống nữa rồi.
Hai người ngồi kiệu đến vườn mai, sau đó Cơ Tuân ra lệnh dừng kiệu, không quan tâm đến lời khuyên can của Lữ Xuyên, quyết tâm để họ ở bên ngoài, đưa tay cầm đèn lồng, dắt Cố Vân Tiện đi vào vườn mai.
Lúc này vườn mai yên tĩnh không một bóng người, dưới ánh trăng lung linh, chỉ ngửi thấy làn hương thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Cố Vân Tiện nhìn cả vườn mai cùng với nhụy hoa đầu cành dưới ánh trăng, không nhịn được khẽ thở dài: “Thật là “’Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn (*).
Một câu thơ thiên cổ cũng không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nó.”
*Dịch nghĩa:
Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn,
Mùi hương thoang thoảng lan tỏa trong bóng hoàng hôn.
Cơ Tuân nghe vậy cười nói, “Khi còn sống đây là bài thơ mẫu hậu thích nhất, bà thường nói Lâm Hòa Tịnh “mai thê hạc tử”**, mới là cao nhân ẩn sĩ chân chính.”
**Mai thê mạc tử:
Mai: Cây mai, hoa mai
Thê: vợ
Hạc: chim hạc
Tử: con
Điển tích xưa:
Lâm Hòa Tịnh là ẩn sĩ đời Tống, tên Bô, tự Quân Phục.
Ông mồ côi từ nhỏ, rất chăm học và không màng công danh phú quý.
Ông ở ẩn trong núi Cô Sơn vùng Tây Hồ, 20 năm không bước chân đến thị thành.
Ông làm thơ hay, lại có tài về vẽ, và chữ viết cũng rất đẹp.
Ông sống một mình, trồng mai và nuôi hạc làm bạn.
( chú thích của Nghi Phong Lâm)
Cố Vân Tiện gật đầu, “Cô mẫu cũng từng nói với thần thiếp như vậy.
Cô vô cùng tán thưởng Lâm Hòa Tịnh, cô còn nói cuộc sống của ông ấy trông có vẻ kham khổ, nhưng thực ra lại nhàn hạ hơn bất kì ai.” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp, “Bệ hạ, Người cảm thấy thế nào? Người có hâm mộ cuộc sống như vậy không?”
Hoàng đế nghe vậy nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó mới lên tiếng: “Thỉnh thoảng bị chuyện thế tục phàm trần phiền nhiễu, trẫm cũng hi vọng về một cuộc sống như vậy, Nhưng đó cũng chỉ là thỉnh thoảng.” Hắn cười lắc đầu, “Trẫm không hợp với cuộc sống như vậy, cũng không có cơ hội trải nghiệm.”
Cố Vân Tiện cười.
Đúng thế, hắn là cửu ngũ chí tôn, là người nắm giữ quyền lực cao nhất thiên hạ này.
Nếu nàng đoán không sai, trong lòng hắn còn ẩn chứa dã tâm và hoài bão.
Một người như vậy, làm sao có thể nguyện ý ẩn cư thế ngoại, làm một phế nhân nơi núi rừng?
Đang ngẫm nghĩ, trong góc bỗng vang lên tiếng động nhỏ, giống như ai đó vô tình đạp trúng vật gì đó.
Cơ Tuân nhíu mày cảnh giác, “Ai ở đó?” Lúc này còn ai ở trong vườn mai?
Không có ai trả lời, nhưng hắn nghe được tiếng hít thở càng ngày càng hỗn loạn.
Hai mắt híp lại, hắn lười biếng cất lời: “Trẫm cho ngươi cơ hội tự mình bước ra.” Lời nói khách khí, nhưng áp lực trong đó nặng tựa thiên quân.
Cơ Tuân vừa dứt lời, không bao lâu sau, một bóng hồng chậm rãi đi ra khỏi bóng tối.
Cả người nàng ta run rẩy, còn chưa đến gần họ đã quỳ xuống, “Nô tỳ… Nô tỳ tham kiến bệ hạ, tham kiến Sung dung nương nương…”
“Ngươi là ai?” Hoàng đế nói, “Ở đây làm gì?”
“Nô tỳ… Nô tỳ là cung nữ của Lăng An cung, tối nay đến đây, là vì..
là vì…”
Nàng ta mãi vẫn không thể nói rõ, Cố Vân Tiện hít sâu, nói một cách nghi ngờ: “Tại sao trên người ngươi lại có mùi nhang đèn?” Dừng một chút, nàng lại nói, “Ngươi ở chỗ này cúng tế người thân.”
“Không phải!” Cung nữ vội vàng phủ nhận, “Nô tỳ chỉ là yêu thích hoa mai, cho nên thừa dịp không có ai đến đây hái một cành, không ngờ bệ hạ và nương nương đột nhiên giá lâm.
Nô tỳ không dám quấy rầy nên mới trốn… Nô tỳ…”
Cơ Tuân lạnh nhạt nhìn nàng ta, “Đến chiết mai hay cúng tế, đợi lát nữa sẽ biết.”
Ý hắn rất rõ ràng.
Nếu như nàng ta đến cúng tế thật, vậy thì trong vườn mai này sẽ không kịp dọn dẹp nhang đèn tiền giấy, chỉ cần tìm một chút là biết.
Cung nữ nghe vậy càng run rẩy hơn, thấy Hoàng đế gọi người, rốt cuộc cũng không chịu nổi ngã ngồi trên đất, “Bệ hạ tha tội! Sự thật là nô tỳ ở đây cúng tế một người.”
“Ngươi có biết cúng tế trong cung là tội chết không?” Cố Vân Tiện nói.
“Nô tỳ biết… Nhưng, nhưng nô tỳ không còn cách khác! Chỉ cần nàng ấy không tiếp tục quấn lấy nô tỳ nữa, thì nô tỳ có thể làm bất cứ chuyện gì!”
“‘Nàng’?” Cơ Tuân nhạy bén phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói của nàng ta, “Nàng là ai?”
Cung nữ run rẩy, ấp úng không chịu nói.
Cơ Tuân nhìn nàng ta như vậy, chợt nhớ đến hai năm trước, cũng ở nơi này, hắn bắt được tên công công A Mộc đang én lén lút lút, cuối cùng định tội cho Bạc Cẩn Nhu.
Nghĩ đến việc đó, trong lòng hắn có chút không vui, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc, “Nếu ngươi không thể nói ra được với trẫm vậy thì đi đến Thận Hình tư giải thích.”
Ba chữ “Thận Hình ti” vừa xuất hiện, sắc mặt cung nữ liền trở nên trắng bệch.
Nàng ta sợ hãi không dám tiếp tục lừa gạt nữa, run sợ nói: “Là… là Bạc Bảo lâm… hai năm trước…”HẾT CHƯƠNG 85
Ngày em Thù bị vạch mặt đã không còn xa nữa rồi:)))).