Ba ngày sau, Hà Miểu Miểu được sách phong làm Hoàng hậu.
Nàng đặc xá thiên hạ, rải tiền cứu tế, toàn bộ dân chúng Kinh đô vui mừng ca tụng Hoàng hậu mới là mẫu nghi thiên hạ, quốc gia ắt sẽ hưng thịnh.
Lúc này thì ta đang nghỉ dưỡng sức ở một sơn trang vùng ngoại ô Kinh thành, chờ gia đình cho người đến đón.
Sau khi hay tin thì Tình Văn bĩu môi rồi buồn rầu.
Người hầu cũng nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ không cam lòng.
Nói sao thì khi ta còn tại vị chưa bao giờ được khen ngợi như thế.
Tinh thần mọi người sa sút, có chút tức giận.
Ta chỉ cười, đưa người vào trong núi bắt chim, mò tôm dưới sông, vui sướng vô cùng.
Mãi đến ba kế tiếp, khi tâm trạng ta tốt hơn thì Tình Văn mới cực kỳ cẩn trọng hỏi: “Quận chúa, ngài không thấy khó chịu à...”
Lúc đó ta đang giương cung chuẩn bị bắn một con lợn rừng, không ngờ có con gà rừng đột nhiên bay ra làm lợn rừng hoảng sợ chạy mất.
Ta nới lỏng dây cung mà không đuổi theo kịp.
Ta mắng một tiếng “heo nuôi”, tiện tay hái một chiếc lá bên cạnh xuống đưa cho Tình Văn xem: “ n huệ của Hà Miểu Miểu giống như chiếc lá này vậy, nếu chỉ cho một lá thì ơn nghĩa đó sâu nặng lắm, nàng sẽ được dân chúng kính yêu.
Nhưng theo lời nàng nói là muốn rải “kẹo mừng” chín ngày thì có khác gì tự đi tìm đường chết (!).
Nhiều người cảm thấy không vừa lòng thì sẽ có người muốn đi rung cây thôi.”
Ta chỉ lên tán cây, có cơn gió nổi lên thổi lá rụng đầy đất, chim Tùng Kê trốn không thoát lập tức bị lá cây phủ khắp thân mình.
Lâm Ngự đang buồn bực thấy vậy thì đá chân một cái làm lông gà bay tứ tung.
“Cục cục tác!”
Chim Tùng Kê đi xa, ta kết luận với Tình Văn: “Nhìn xem, tự nhiên nhảy ra làm chi rồi bị người ta đá.”
Tình Văn vui vẻ cười khanh khách.
...
Đi săn xong, ta sai bảo Lâm ngự giúp ta làm một chuyện.
Ta để hắn đi lan truyền chuyện Hoàng hậu phát kẹo mừng khắp các châu huyện thành.
Kết quả là hôm sau, Tình Văn vui mừng hớn hở báo tin cho ta hay: “Quận chúa, ngài đúng là thần cơ diệu toán! Nay mới là ngày thứ tư thôi, vậy mà nghe nói dân chúng từ bốn phương tám hướng tới ăn mừng, vây quanh Kinh thành chật như nêm cối! Tình hình y như sắp tạo phản, dân chúng vào thành để giết Hoàng thượng tới nơi.
Mấy cổng thành trong Kinh đều ồn ào dữ dội lắm.”
Ta thảnh thơi ăn quả nho: “Trong cung đối phó thế nào?”
“Nghe Cổ Trấn Nhạc nói Hộ bộ Thị lang thẳng thắn khuyên can là cần phải ngừng chuyện kẹo mừng thì hơn, Hà Miểu Miểu lại không chịu.
Hộ bộ Thị lang lập tức ném mũ cánh chuồn bảo không làm nữa khiến Hà Miểu Miểu tức giận quá chừng! Cuối cùng Hoàng thượng cắn răng đồng ý, sai người ngừng phát kẹo mừng.”
Ta cười: “Đã bảo là chín ngày, mới tới ngày thứ tư đã ngừng.
Xem ra Phó Ngọc còn chưa tới nỗi ngốc lắm, nhưng mà Hà Miểu Miểu phải chịu bị người ta mắng chửi rồi.”
“Đúng vậy! Người dân khắp Kinh thành, còn có các châu huyện đến hết cả rồi, kết quả một bóng người cũng không thấy đã bắt bọn họ quay về.
Nghe nói bọn họ ngầm mắng chửi rất chướng tai!”
Ta gật đầu: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.
Trước đây nàng ta phân phát hào phóng thế nào thì bây giờ thảm hại chừng ấy.”
Tình Văn nói tiếp: “Còn có một tin tức tốt! Quận chúa, trong nhà phái người đến rồi!”
Ta ngồi bật dậy: “Ai? Đại ca hay là nhị ca?”
Tình Văn lắc đầu cười nói: “Đều không phải, Quận chúa, ngài ra ngoài là biết!”
Ta vui vẻ bước ra cửa, nhìn về nơi xa là thấy được ba ngàn ngựa đen đến từ đường lớn, khói bụi cuồn cuộn bốc lên sơn trang.
Đến vùng phụ cận thì có vị Tướng quân ôm kiếm xuống ngựa, lúc này ta mới thấy rõ đó là Lâm Ngạn, đại tướng dưới trướng của cha ta.
Hắn cười lớn, tiến lên ôm chầm em trai Lâm Ngự.
Sau đó hắn ôm quyền hành lễ, lớn tiếng nói: “Đội quân Trấn Bắc kính cẩn nghênh đón Quận chúa về nhà!”
Các quân sĩ cưỡi ngựa đen đồng loạt xuống ngựa.
Đao, kiếm, kích, thương loảng xoảng đập xuống đất, âm thanh rung trời.
“Cung nghênh Quận chúa!”
Ta giơ tay để họ miễn lễ.
Lâm Ngạn đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Chúng mạt tướng đến muộn, để Quận chúa chịu khổ rồi.
Nhưng hôm nay đã về đến nhà thì không ai có thể khi dễ chúng ta nữa!”
Đột nhiên ta thấy chóp mũi ê ẩm, suýt nữa đã không khống chế được cảm xúc.
Ta thuận miệng hỏi: “Dạo gần đây thân thể cha ta có tốt không?”
Lâm Ngạn nghe vậy nhíu mày làm lòng ta căng thẳng.
Sau đó hắn nói: “Lúc Quận chúa vào cung, Vương gia không ăn uống gì mấy ngày liền.
Cứ mỗi ba ngày là chúng quan văn khuyên Vương gia đưa Quận chúa vào Kinh bị ngài ấy tìm cớ đánh tám bận.”
Lâm Ngạn cười: “Có điều là tối hôm qua, khi nghe nói Quận chúa sắp về rồi thì Vương gia vui mừng tới nỗi chặt đầu heo rừng trăm cân, uống rượu ăn thịt hết một nửa làm mấy anh em ta sợ chết khiếp!”
“Bây giờ chắc là Vương Gia còn đang ngủ.
Ta đoán xe kéo chở ngài ấy đến tối nay là về tới Vương phủ, Quận chúa quay về là gặp được rồi.”
Ta sửng sốt: “Cha ta không phòng thủ Bắc quan à?”
“Ối giời! Vương gia nói trấn thủ Bắc quan là để giúp Quận chúa không bị người trong cung coi thường, không cho người ta khi dễ ngài.
Bây giờ Quận chúa đã về nhà thì còn bảo vệ nó làm gì? Huống chi cẩu Hoàng đế kia còn có mắt như mù.”
Sắc mặt Lâm Ngạn không vui, thấy Lâm Ngự thò đầu qua phụ họa thì gõ đầu hắn: “Cái đồ không có chí tiến thủ! Sao đệ không đâm con hồ ly kia một đao luôn cho rồi? Nhà ta sợ thằng cẩu Hoàng đế kia nổi giận chắc? Đêm qua Nhị công tử xách đao chạy ra cửa, còn đệ thì...”
Nói tới đây, Lâm Ngạn ý thức bản thân nói hớ nên ho khan một tiếng, lại gõ đầu Lâm Ngự thêm một cái: “Sao vừa thấy đệ là ta lại nói lắm thế chứ?”
Ta không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó nghĩ đến Nhị ca rời nhà rồi thì không khỏi thấy lo lắng.
Võ lâm có Nam Bắc song kiêu, Nhị ca Cảnh Mai Chu là Bắc tuyệt, nếu hắn ra tay thì không lẽ Phó Ngọc phải băng hà à?”
Tình Văn nhìn thấu suy nghĩ của ta, cười nói: “Nhị công tử là người biết nặng nhẹ, sẽ không làm ra chuyện quá đáng đâu.”
Ta nghĩ cũng phải, dù sao cũng là Hoàng đế do nhà ta nâng đỡ, đánh một trận là được rồi.
Ta gật đầu, Lâm Ngạn cười nói: “Vậy thì chúng ta chậm rãi đợi tin chiến thắng của Nhị công tử thôi.”
Ta cười, đúng lúc đó đột nhiên nhìn thấy có một đội xe ngựa từ trong cung chạy lên sơn trang.
Có kỵ binh tới báo là Phó Ngọc đến.
Kỵ binh Tây Hán ở phương Bắc hung hăng mạnh mẽ, không ngừng quấy nhiễu biên quan.
Mà lúc này Tướng quân Trấn Quốc là Cảnh Sơn Hà lại đưa một tờ giấy cáo bệnh lên bàn của Phó Ngọc.
“Ỷ Ỷ, xin nàng khuyên nhủ cha nàng lại đi!” Phó Ngọc xuống kiệu, Hà Miểu Miểu theo sau có vẻ tức giận.
………
(!) 取死之道/ lấy chết chi đạo: một cụm từ có xuất xứ từ “Đấu la đại lục” của Đường Gia Tam Thiếu.
Ban đầu mang ý nghĩa giống như một tiêu chuẩn, nếu có người phạm phải tiêu chuẩn này thì đệ tử Đường môn sẽ giết họ.
Nhưng về sau thì cụm này còn có nghĩa mỉa mai là hành vi “muốn giết thì giết”.
Đại khái là ta thấy ngươi đáng chết thì ngươi phải chết, cho dù ngươi không đáng chết thì ta cũng giết.