Phệ Linh Yêu Hồn


Đói!
Đói thật!
Diệp Khôn gắng gượng từ trên giường ngồi dậy.
Hắn tựa mình vào bên cửa sổ, trên đỉnh đầu trăng sáng treo cao, sao trời sáng như ánh ngọc, khung cảnh ban đêm được phủ lên một vẻ yên lặng khác thường.
Nhưng Diệp Khôn như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Hắn kéo vạt áo trước ngực, bên trong lộ ra một đoàn hắc vụ ở trên ngực, ẩn ẩn hóa thành một đầu yêu thú hình thù kỳ quái, theo nhịp đập trái tim hắn lúc ẩn lúc hiện.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Diệp Khôn ảo nảo đưa tay hướng về phía ngực, nhưng hắc vụ tựa hồ phát giác được, lập tức lóe lên, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua vậy.
"Đáng chết!"
Diệp Khôn hung hăng mắng một tiếng, sờ lên cái bụng lép kẹp của mình, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra ba ngày trước.
Diệp Khôn vốn thuộc Diệp thị gia tộc, là vương thất của Vạn Trúc quốc, Vạn Trúc quốc chính là một trong hai mươi quốc gia thuộc vùng Nam bộ Cảnh Châu. Tuy được gọi là Vạn Trúc quốc, nhưng trên thực tế lãnh thổ cũng chỉ có một tòa tiểu thành tên là Trúc Hải thành ở phía Nam, diện tích khoảng trăm mẫu, dân số bất quá tầm hai ba vạn, thực lực bên trong hai mươi quốc gia cũng thuộc loại hạ đẳng.
Bất quá bên trong Vạn Trúc quốc, Diệp gia rõ ràng chính là bá chủ, trải qua hơn trăm năm khai chi tán diệp, nhân khẩu cũng rất thịnh vượng.
Vì đôn đốc đệ tử trong gia tộc tu luyện, hằng năm gia tộc đều tổ chức Thu Liệp cho đệ tử vào Phong Tuyệt sơn mạch phía Bắc Trúc Hải thành săn bắn, người có biểu hiện ưu tú sẽ được gia tộc ban thưởng, địa vị cha mẹ trong tộc cũng có thể nâng cao, đối với đám tiểu bối trẻ tuổi trong Diệp gia mà nói, mùa thu hàng năm chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện ra năng lực của mình.
Mà lần Thu Liệp gần đây nhất, chính là được tổ chức cách đây ba ngày...
Diệp Khôn năm nay mười sáu tuổi, dựa theo quy định trong tộc, tuổi này cũng đã có thể tham gia Thu Liệp. Hơn nữa, Diệp Khôn hiện giờ tu vi đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh đệ tứ tầng "Kiện Cốt", bên trong đám tiểu bối trẻ tuổi Diệp gia cũng thuộc tầm trung, đối với lần đầu tiên tham gia Thu Liệp này tự nhiên là vô cùng mong chờ.
Đáng tiếc, Thu Liệp còn chưa bắt đầu, trong rừng bỗng nhiên nhảy ra một đầu Ban Lan Cự Hổ, mà đúng lúc nơi cự hổ xuất hiện lại là bên cạnh Diệp Khôn, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị "Dọa ngất đi". Tuy nói Cự Hổ rất nhanh bị Trưởng lão trong tộc giết chết, nhưng Diệp Khôn đã hôn mê lại vô duyên vô cớ mất đi lần tham gia Thu Liệp này, trải qua lần này hắn cũng trở thành trò cười cho toàn bộ Diệp gia.
Nhưng, Diệp Khôn thật sự không bị Cự Hổ dọa ngất đi.
Hắn mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã rất gan dạ, mười ba tuổi đã vụng trộm tiến vào bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch tu luyện, yêu thú nào cũng đều đứng xa xa nhìn qua một lần, há lại để một đầu Cự Hổ bình thường dọa ngất đi.
Diệp Khôn nhớ rõ rằng, Cự Hổ kia xuất hiện với bộ mặt dữ tợn, phảng phất như đang phải chịu thống khổ thật lớn. Sau khi nhìn thấy hắn, đầu Cự Hổ giống như trút được gánh nặng, miệng hổ há ra, một đạo hắc mang theo đó chui vào lồng ngực của hắn, khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Tuy mọi việc phát sinh với tốc độ ánh sáng, nhưng Diệp Khôn không tin người chung quanh không nhìn thấy được.
Bất quá khi hắn tỉnh lại dò xét trước sau, lại phát hiện nguyên một đám Diệp gia đệ tử đang ở bên cạnh nhìn hắn cười mỉa mai cùng chế nhạo, giống như hắn làm vậy chỉ để rửa sạch sỉ nhục chính mình bị "Dọa ngất đi", Trưởng lão trong tộc đứng cạnh hắn cũng thiện ý cười cười vuốt đầu hắn, dường như không ai phát giác ra được.
Cũng chính từ đó, sức ăn của Diệp Khôn cũng tăng vọt, ngày trước một ngày ba bữa là có thể ngủ ngon lành, nhưng hiện tại nửa đêm lại bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
Mà tại vị trí trái tim trước ngực, lại có thêm một đoàn hắc vụ như ẩn như hiện, phảng phất như ác quỷ nhập vào người.
"Ọt ọt…"
Trong bụng vang lên như tiếng sấm cắt đứt suy nghĩ của Diệp Khôn, hắn cười khổ đứng dậy, lặng yên đẩy cửa phòng ra.
Ánh trăng giống như đang gột rửa tâm hồn, rơi đầy trên mặt đất, nhưng Diệp Khôn nào có tâm tình đi thưởng thức cái cảnh đêm mỹ lệ này, mũi chân điểm một cái, thân hình liền giống như một đầu Linh Hồ, nhẹ nhàng hướng phía phòng bếp lao đi.
Nơi Diệp Khôn đang ở, chính là chỗ ở độc lập mà Diệp gia chuyên môn an bài cho đệ tử trẻ tuổi, dùng để bồi dưỡng tính độc lập từ nhỏ cho lớp đệ tử trong tộc.
Xuyên qua một khu cư trú cho đệ tử, Diệp Khôn rất nhanh đã đến phòng bếp trong gia tộc.
Giữa lúc nửa đêm, phòng bếp ba tầng chỉ là một mảnh tối đen, chỉ có một góc thiên phòng lờ mờ có ngọn đèn theo mái hiên nhà lộ ra.
Diệp Khôn lặng lẽ theo khe hẹp giữa cửa phòng chui vào, bên trong phòng bài trí đơn giản, một gã thiếu niên thấp lùn tay chống cằm đang dựa vào cạnh bàn, trong mũi phát ra tiếng ngáy "Khò khò".
"Diệp Viễn."
Diệp Khôn hô một tiếng, chỉ thấy thiếu niên ục ịch toàn thân giật mình một cái, đứng dậy hô lớn: "Sư phụ, ta không ngủ!"
Diệp Khôn bị dọa cho hoảng sợ, lại thấy tên ục ịch này hai mắt lơ ngơ buồn ngủ, không khỏi cười nói: "Mập mạp, lại ngủ trộm à, coi trừng Thành Đại Trù trông thấy lại đánh ngươi a!"
"Hả?"
Mập mạp trừng mắt nhìn, rất nhanh lấy lại tinh thần, thấy rõ trước mặt là Diệp Khôn, không khỏi thở mạnh ra một hơi: "Là huynh ư, làm ta sợ muốn chết!"
Diệp Khôn mỉm cười, mập mạp này tên là Diệp Viễn, từ nhỏ đến lớn là một đôi bạn xấu với hắn, hai người từ nhỏ ưu thích đùa dai, cực kỳ hợp ý, chỉ tiếc Diệp Viễn không có linh căn, không cách nào Tu Tiên được như Diệp Khôn.
Dù sao Tu Tiên nhất đạo, đều chú trọng đoạt thiên địa chi tạo, nhưng không phải ai cũng có thể bước lên Tu Tiên chi đạo.
Muốn Tu Tiên, nhất định phải có được linh căn, mà những người có linh căn, thường được gọi là Tiên Thiên tu sĩ.
Cảnh giới Tu Tiên tầng thứ nhất chính là Tiên Thiên. Tiên Thiên Cảnh có thể thông qua việc thu nạp thiên địa linh khí tu luyện, có thể dùng bốn chữ "Cố bản bồi nguyên" mà hình dung. Cái gọi "Cố bản" chính là thân thể, mà "Bồi nguyên" lại là nguyên thân, dùng âm hồn mà luyện thành nguyên thần, liền một bước lên trời, tiến giai Trúc Cơ, bước vào Tu Tiên chi đạo.
Tiên Thiên Cảnh chia làm chín tầng.
Đệ nhất tầng tên là "Dưỡng Sinh", tăng cường khí lực.
Đệ nhị tầng là "Luyện Bì", thông qua tu luyện, cường tráng da thịt, làm cho da thịt cứng rắn như vỏ cây.
Đệ tam tầng tên là "Phá Thạch", tu luyện tới cảnh giới nhất định, tu sĩ có thể dùng tay phá tường đá.
Đệ tứ tầng, tên là "Kiện Cốt", xương cốt chính là cái quí giá của thân thể con người, tu luyện đến tầng này, tu sĩ thường là mình đồng da sắt, thân thể cường kiện, bách bệnh khó xâm, đây cũng chính là tu vi hiện tại của Diệp Khôn.
Mà đệ ngũ tầng thì tên là "Thần Lực", lấy gân cốt sinh ra lực, đạt tới một tầng này, lực lượng tu sĩ sẽ đột phá ngàn cân, có thể dùng tay không bắt hổ.
Đệ lục tầng là "Thông Kinh", đả thông kinh mạch, tu sĩ muốn hấp thu thiên địa linh khí, phải đả thông thập nhị chính kinh trong cơ thể, con người sau khi sinh, kinh mạch thường không thông suốt, không cách nào hấp thu thiên địa linh khí. Tu sĩ đạt tới Thông Kinh, liền có thể trực tiếp hấp thu thiên địa linh khí tu luyện bí tịch cùng chiến kỹ.
Đệ thất tầng tên là "Luyện Tinh", sau khi đả thông kinh mạch, đem Tiên Thiên Nguyên Tinh trong cơ thể cùng với linh khí dung hợp, làm cho Nguyên Tinh trong cơ thể dồi dào. Đạt tới tầng này, tu sĩ thiên đình sung mãn, hai mắt sáng như đuốc, ngũ giác đều được tăng lên rất nhiều, thậm chí đối với nguy hiểm còn có cảm ứng nhất định.
Đệ bát tầng là "Hóa Khí", đem Nguyên Tinh trong cơ thể hoàn toàn chuyển hóa thành Nguyên Khí, lại thông qua hấp thu linh khí mà lớn mạnh, đồng thời tu sĩ đối với lực đạo đã khống chế tỉ mỉ. Đạt tới Hóa Khí Cảnh, thực lực có thể nói bạo tăng, một gã Hóa Khí tu sĩ có thể đồng thời chiến đấu với mười tên Luyện Tinh tu sĩ, đồng thời Hóa Khí Cảnh cũng có thể sử dụng linh khí để thi triển chiến kỹ giống hệt, nhưng uy lực so với Luyện Tinh tu sĩ thì hơn hẳn hai lần.
Đệ cửu tầng gọi là "Ngưng Thần", cái gọi là ngưng, chính là ngưng luyện nguyên thần, đem nguyên khí trong cơ thể ngưng luyện, trải qua tiểu chu thiên vận chuyển, trực tiếp chảy vào Nê Hoàn Cung ngưng luyện âm hồn, hình thành nguyên thần, chính thức bước vào Tu Tiên nhất đạo.
Mà khi đạt tới Ngưng Thần Cảnh, tu sĩ liền có thể trải qua việc kích phá cách trở trong cơ thể, trùng kích Trúc Cơ Cảnh. Tin tức quan hệ với Trúc Cơ, Diệp Khôn biết rất ít, muốn biết rõ ràng thì chỉ có Diệp gia gia chủ cùng hai gã Thái thượng Trưởng lão, bọn họ chính là Trúc Cơ tu sĩ.
Tu vi hiện tại của Diệp Khôn cũng chỉ là Kiện Cốt, muốn đạt Trúc Cơ còn phải trải qua năm cấp độ nữa, càng lên cao, tu luyện càng khó khăn, nhất là việc đả thông thập nhị chính kinh càng thêm khó khăn hơn nữa. Diệp Khôn trong lòng tự biết không có bao nhiêu nắm chắc, tự nhiên sẽ không tìm hiểu nhiều về tin tức liên quan đến Trúc Cơ.
Bất quá việc Diệp Khôn đạt tới Tiên Thiên đệ tứ tầng "Kiện Cốt" cũng đủ làm cho Diệp Viễn hâm mộ vô cùng.
Diệp thị gia tộc trải qua trăm năm khai chi tán diệp, đệ tử có gần ngàn người, nhưng trong số đó thì mười người cũng không được một người là Tiên Thiên tu sĩ, lấy Diệp thị gia tộc cộng với chọn lựa từ bình dân trong Vạn Trúc quốc tìm ra người có linh căn cũng không hơn được hai trăm người.
Thêm nữa... đệ tử của Diệp gia giống như Diệp Viễn, bên trong tộc đảm đương một ít chức vị không quan trọng, địa vị tự nhiên không cách nào cùng Diệp Khôn và đám tu sĩ đệ tử so sánh được với nhau.
Bất quá, không phải là Tiên Thiên cũng không thể không tu luyện được, Tiên Thiên chín tầng cảnh giới, trong đó sáu tầng đầu cho dù không phải là Tiên Thiên tu sĩ cũng có thể tu luyện, chỉ là mấy tầng phía sau, không có linh căn, muốn đả thông toàn thân thập nhị chính kinh thì khó như lên trời, cho dù có đả thông được, cũng không có cách nào hấp thu thiên địa linh khí, chỉ có thể ở trong cơ thể sinh ra Võ Đạo chân khí, căn bản không phải là đối thủ của Tiên Thiên tu sĩ đồng cấp, mà hướng đi của mấy người này tên là Hậu Thiên võ giả, tu vi bọn họ gọi là Hậu Thiên lục trọng, cả đời cũng khó mà bước chân vào Tu Tiên chi đạo.
Như Diệp Viễn hiện giờ đang là Hậu Thiên đệ tam tầng Phá Thạch Cảnh, bên trong Hậu Thiên cũng được coi là tiểu cao thủ, cái này cũng may là có Diệp Khôn trợ giúp.
Cũng bởi vậy, Diệp Viễn đối với Diệp Khôn cực kỳ cảm kích, hơn nữa Diệp Khôn cũng không như những Thiên Tiên đệ tử khác, cho nên quan hệ bọn họ cũng không bởi vậy mà trở nên phai nhạt.
Mà hiện giờ cũng chính là nhờ tên đầu bếp học đồ Diệp Viễn này trợ giúp, Diệp Khôn sau khi bị "Quỷ nhập vào người" mới có thể nhét đầy bao tử.
"Tên tiểu tử này, mấy ngày nay huynh làm sao vậy, giống hệt như là quỷ đói đầu thai".
Nhìn Diệp Khôn ăn như hổ đói hết phần ăn của sáu bảy người, Diệp Viễn không khỏi kinh hô.
"Có thể là do tu luyện mệt mỏi."
Diệp Khôn bình tĩnh nói, từ sau khi bị "Quỷ nhập vào người", hắn ngoại trừ kinh hoảng lúc đầu, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, dù sao việc này cũng quá mức quỷ dị, nếu bị Trưởng lão trong tộc biết được, không chừng sẽ phát sinh một số chuyện, Diệp Khôn cảm thấy hay là giấu diếm đi thì tốt hơn.
Nghe Diệp Khôn nói vậy, Diệp Viễn nhún vai, đương nhiên hắn nghe ra lời nói của Diệp Khôn, nhưng Diệp Khôn không muốn nói thì hắn cũng không muốn hỏi, quay người tiếp tục đi bưng thức ăn.
Trọn vẹn qua nửa canh giờ, Diệp Khôn lúc này mới no bụng, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, sảng khoái ợ ra một tiếng.
Diệp Viễn một bên sớm đã trợn mắt há mồm, phải biết rằng số thức ăn Diệp Khôn vừa ăn chính là phần ăn của hai mươi người a!
"Chết tiệt, ăn hết nhiều như vậy, sáng mai Thành sư phụ khẳng định sẽ phát hiện, huynh đúng là cái thùng không đáy! Đây là phần ăn của hai mươi người a! Huynh còn là người sao?"
Trong khi Diệp Viễn không thể tin được gầm lên, Diệp Khôn cười khoát khoát tay áo, bước nhanh về chỗ ở của mình.
Vừa bước vào gian phòng, thần sắc Diệp Khôn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
Ngay vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể mình sinh ra một loại biến hóa kỳ lạ!
Khoanh chân ngồi xuống giường, Diệp Khôn lẳng lặng cảm ngộ biến hóa trong cơ thể, theo thời gian trôi qua, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ hấp lực sinh ra tại dạ dày, ngay sau đó, cái bụng nguyên bản đang tròn vo bỗng nhiên quắt lại.
Ngay khi Diệp Khôn đang hết sức nghi hoặc, trong đàn điền bỗng sinh ra một cỗ nhiệt lưu bắt đầu khởi động, cổ nhiệt lưu này trong giây lát liền chảy vào tứ chi bách hài, toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng bàng bạc khủng bố, Diệp Khôn theo bản năng sử dụng một chút lực lượng.
"Ca sát" một tiếng, Diệp Khôn chỉ cảm thấy bên dưới người trống không, trực tiếp đặt mông ngã trên mặt đất, mà chiếc giường lớn bên dưới lập tức gãy thành hai đoạn!
"Làm sao có thế!"
Diệp Khôn nghẹn ngào kinh hô, trợn mắt há mồm nhìn đống bừa bộn trong phòng, nhất là chiếc giường lớn gãy thành hai đoạn!
Ván giường đứt gãy cực kỳ chỉnh tề, rõ ràng là bị lực đạo xuyên qua!
Cái giường lớn này do Thiên Hoa Mộc chế tác thành, có thể gánh được cả ngàn cân!
"Thần Lực..."
Diệp Khôn thì thào tự nói, cảm thụ lực lượng tràn đầy trong cơ thể, nội tâm lập tức loạn như ma.
Không sai, ngay vừa rồi, hắn lại trực tiếp đột phá bình cảnh Tiên Thiên đệ tứ tầng, đạt đến Tiên Thiên đệ ngũ tầng Thần Lực Cảnh.
Mười sáu tuổi đạt Thần Lực Cảnh, chuyện này bên trong toàn bộ Diệp gia chính là phượng mao linh giác, hiện giờ cũng chỉ có mấy tên thiên tài trong tộc mới có thể so sánh với Diệp Khôn!
Chỉ là trên mặt Diệp Khôn lại không có bất kỳ chút hưng phấn nào, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, dựa theo thiên phú của hắn, muốn đạt đến Thần Lực Cảnh, tối thiểu phải trải qua nửa năm khổ tu nữa.
Vì cái gì...?
Diệp Khôn nhíu nhíu mày, theo bản năng sờ lên phía trước ngực mình.
Nơi đó có một đoàn hắc vụ đang không ngừng chuyển động, hình thành khuôn mặt của yêu thú đang há to miệng, hết sức tà dị!
"Chẳng lẽ là..."
Diệp Khôn ánh mắt lóe lên, hắn dám khẳng định chuyện này cùng với việc "Quỷ nhập vào người" có quan hệ, chỉ không biết đây là cơ duyên của tạo hóa hay là kiếp nạn nữa, hắn hoàn toàn không biết gì cả...
"Ọt ọt..."
Trong bụng vang lên như tiếng sấm đem suy nghĩ của Diệp Khôn trở về.
Hắn... Lại đói bụng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui