Sáng sớm, Trúc Hải Thành dần dần trở nên náo nhiệt. Hai bên đường lớn của Vương phủ, một ít tiểu thương bán hàng rong đang thét to tiếng chào hàng, một số cửa hàng cũng đã mở cửa buôn bán.
"Cải trắng, cải trắng, cải trắng còn tươi đây!"
"Thịt lợn rừng ngày hôm qua vừa mới săn được đây, các vị mau đến xem nào... Thím Đổng, người nhìn thịt heo rừng ẩn chứa linh khí này. Nếu tiểu tư nhà thím ăn vào thì không chừng vào đầu năm sau Diệp gia kiểm tra linh căn sẽ kiểm tra ra Tiên Thiên linh căn..."
"Cơm lam đặc chế của Vạn Trúc quốc, dùng Tinh Thiết Trúc chế tạo, rất giàu linh khí..."
Các loại tiếng rao liên tục vang lên không ngớt, khiến cho thành nhỏ chỉ có hai ba vạn dân cư này phát ra một luồng sức sống tràn trề.
Nhưng ngay lúc này, phía cửa thành bỗng nhiên truyền đến một hồi bàn tán. Người bán rong hai bên đường vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy rõ nguyên do của việc bàn tán thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy một người quần áo rách rưới, tóc dài xõa vai trông như một người thanh niên đi ăn xin. Sau lưng đeo một vật dính đầy bùn đất, nhìn không rõ là da của loài động vật nào đang từng bước tiến vào trong thành.
"Người này là ai?"
"Chưa thấy bao giờ, nhưng đệ tử Diệp gia hình như nhận ra hắn, có lẽ hắn là tu sĩ của Diệp gia."
"Tu sĩ Diệp gia tại sao lại rơi vào nông nỗi này?"
"Ngươi đúng là không biết gì. Theo ta thấy, hẳn là người này từ bên ngoài lịch lãm trở về, ngươi nhìn vết sẹo trên bả vai hắn mà xem... Chậc chậc, nếu là người bình thường, chỉ sợ cả cánh tay đã bị chặt đứt rồi."
Người vừa khiến cho dân cư bàn tán dĩ nhiên chính là Diệp Khôn. Hiện giờ đã cách ngày hắn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch được hai tháng.
Hai tháng sinh tử chém giết cùng rèn luyện đã khiến quần áo của hắn trở nên rách nát tung tóe, một mảnh dài và hẹp đeo trên lưng thật giống như một tên ăn mày bình thường. Tuy nhiên, trải qua một thời gian dài chém giết, tinh thần của hắn đã cực kỳ sung mãn, trên người tỏa ra một luồng khí thế sắc bén giống như lưỡi kiếm.
Diệp Khôn kéo ống tay áo che đi vết sẹo ở cánh tay, chậm rãi bước đi trên đường lớn của Trúc Hải Thành.
Nghe tiếng mọi người bàn tán xung quanh mình, hắn dường như có một loại cảm giác trở thành tiêu điểm.
Đã qua hai tháng, không biết tên mập mạp Diệp Viễn có... hay không bị Thành Đại Trù trừng phạt a?
Còn cả cha mẹ nữa!
Trước khi Diệp Khôn tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch, bởi vì hắn sợ cha mẹ lo lắng nên cũng không báo tin cho họ. Hai tháng nay không có tin tức của hắn, trong lòng bọn họ nhất định sẽ lo lắng vô cùng.
Nghĩ tới cha mẹ, bước chân Diệp Khôn không khỏi nhanh hơn một chút.
Rất nhanh, đại môn Diệp phủ đã hiện lên trong mắt, Diệp Khôn bước nhanh về phía trước.
Đang chuẩn bị tiến vào Diệp phủ, Diệp Khôn liền bị thủ vệ ngăn lại. Sau khi hắn chứng minh thân phận của mình, ánh mắt hai tên thủ vệ nhìn hắn càng thêm kỳ lạ.
Diệp Khôn khẽ nhíu mày, hắn cũng không để ý đến hai tên thủ vệ nữa, trực tiếp bước vào Diệp phủ.
Chẳng qua rất nhanh, hắn đã biết nguyên nhân tại sao hai tên thủ vệ nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Nơi hắn vừa tiến vào Diệp phủ lại chính là quảng trường luyện công. Bởi vì lúc này là sáng sớm, trên quảng trường đã xuất hiện rất nhiều đệ tử Diệp gia đến chỗ này tập võ.
Theo Diệp Khôn tiến vào quảng trường, không ít đệ tử Diệp gia đều ngừng việc rèn luyện, hai mắt trợn trừng nhìn tên "ăn mày" đang "xông vào" Diệp phủ.
"Ngươi là ai? !" Một gã đệ tử Diệp gia đứng dọc theo quảng trường nhíu nhíu mày, quát to.
Diệp Khôn cũng không để ý đến người này, hắn dọc theo quảng trường luyện công đi tới nơi dành cho đệ tử trẻ tuổi Diệp gia sinh sống.
Dần dần, càng ngày càng nhiều ánh mắt tập trung lên người Diệp Khôn. Bỗng nhiên, một tiếng hét chói tai của một thiếu niên vang lên trên quảng trường: "Hắn là Diệp Khôn!"
Theo âm thanh này, toàn bộ quảng trường liền giống như mưa rơi trên chảo sắt, trong chớp mắt trở nên ồn ào.
"Thật sự là hắn!"
"Diệp Khôn? Hắn không phải đã bỏ trốn rồi hay sao?"
"Hình dáng của hắn cũng trở nên quá lớn a. Hơn nữa, y phục trên người hắn đã gặp chuyện gì mà trở nên rách nát như vậy?"
"Đừng nói là ở bên ngoài bị người ta đánh ột trận rồi chạy về nha."
"Cho dù hắn trở lại thì thế nào? Diệp Nhạn tộc huynh dạo này đang tìm hắn, trở về cũng sẽ bị thêm một trận nữa a, ha ha ha..."
"Mau, mau đi nói cho Diệp Nhạn tộc huynh!"
Tiếng động ầm ĩ rối rít vang lên. Từ việc càng ngày càng nhiều người nhận ra Diệp Khôn, dần dần, bên trong quảng trường luyện công đã xuất hiện mười mấy đệ tử Diệp gia đem Diệp Khôn vây lại.
Diệp Khôn dừng bước, khẽ nhíu mày. Nghe thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh mình, cùng với mấy tên đệ tử Diệp gia đang mang vẻ mặt không tốt lành gì trước mặt, Diệp Khôn bỗng nhiên nở nụ cười.
Xem ra trong khoảng thời gian hắn rời đi, Diệp Nhạn thật sự lúc nào cũng tìm hắn!
Về điểm này, ngay từ khi hắn rời khỏi Diệp gia đã hoàn toàn đoán trước được. Chẳng qua, thực lực hiện giờ của hắn đã sớm xưa đâu bằng nay, sao có thể sinh ra một chút sợ hãi được!
Nhìn Diệp Khôn đứng im không nhúc nhích, mười mấy tên đệ tử Diệp gia vây quanh cũng không ra tay. Dù sao thì gia giáo của Diệp gia cũng rất nghiêm khắc. Tuy rằng cổ vũ đệ tử tỷ võ đua tranh nhưng không bao giờ công khai quần đấu, ai tái phạm chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Bọn họ làm vậy cũng chỉ vì muốn giữ Diệp Khôn ở lại chỗ này, đợi Diệp Nhạn đến trừng trị Diệp Khôn.
Đệ tử Diệp gia xung quanh thấy một màn như vậy thì đều lộ ra vẻ châm chọc, giễu cợt hoặc thậm chí là thương hại. Ở trong mắt bọn họ, Diệp Khôn hôm nay khó tránh khỏi một trận đòn rồi!
Dần dần, càng ngày càng nhiều đệ tử Diệp gia tập trung lại quảng trường luyện công. Rốt cuộc, một tiếng cười to chói tai dọc theo quảng trường vang lên, màn kịch vui cuối cùng đã đến lúc cao trào!
Diệp Khôn ngẩng đầu. Đám người trước mặt hắn chậm rãi tách ra, chỉ thấy Diệp Nhạn bên trong mọi người như sao quanh trăng sáng đang bước nhanh lại đây.
Dọc theo đường đi, đệ tử Diệp gia đều vội vàng tiên lên chao hỏi.
"Diệp Nhạn tộc huynh, nghe nói gần đây huynh đang luyện tập Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết, tu vi hiện giờ chắc chắn tăng lên a!"
"Diệp Nhạn tộc huynh, lần trước tiểu đệ ở bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch nhặt được một gốc Khổng Tước Thảo, vừa đúng lúc huynh có thể dùng để tu luyện..."
...
Tiếng chào hỏi, nịnh bợ vang lên không ngớt. Vẻ mặt Diệp Nhạn tuy kiêu ngạo nhưng vẫn phải kiên nhẫn mà chào hỏi khiến cho đệ tử Diệp gia đều sinh ra thiện cảm.
Diệp Khôn dùng hai tay ôm ngực, nhìn từng động tác của Diệp Nhạn, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Rất nhanh, Diệp Nhạn đã đi tới trước mặt hắn.
Vừa nhìn thấy Diệp Khôn, Diệp Nhạn rất lấy làm bất ngờ, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Diệp Khôn một lúc lâu, sau đó liền cười nhạo: "Ơ, tộc đệ làm sao vậy?"
Bên cạnh Diệp Nhạn là hai tên đệ tử Diệp gia, đối với hai tên này, Diệp Khôn ngược lại biết rất rõ. Đây chính là Diệp Niên cùng Diệp Bình. Hai tên này đều có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, nhưng do tuổi tác đã gần ba mươi nên bọn họ muốn đột phá lần nữa là điều không thể. Đi theo Diệp Nhạn - em ruột của gia chủ tương lai dĩ nhiên là một lựa chọn không tồi.
Diệp Niên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Khôn. Hắn cùng Diệp Khôn vốn không có thù hận gì, nhưng hiện tại đi theo Diệp Nhạn nên đương nhiên phải ra vẻ một chút, nhỏ giọng nói: "Diệp Nhạn tộc đệ, việc nhỏ này cứ để cho vi huynh ra tay."
Nghe hắn mở miệng, Diệp Bình ở một bên dĩ nhiên không muốn xếp sau người khác. Hắn đương nhiên biết cách lấy lòng Diệp Nhạn, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nhìn chằm chằm Diệp Khôn, khinh miệt nói: "Diệp Khôn tộc đệ, chẳng lẽ ngươi trên đường gặp phải cướp ư. Không bằng ngươi hướng tộc huynh dập đầu mấy cái, nói không chừng tộc huynh sẽ mở lòng từ bi thay ngươi dạy dỗ mấy tên cướp kia một trận. Ha ha ha ha!"
Nghe hắn nói vậy, một số đệ tử Diệp gia đứng xung quanh đều cười ha hả, thậm chí có không ít người lộ ra vẻ khinh thường. Diệp gia chính là bá chủ của Vạn Trúc quốc, ở bên trong phạm vi Vạn Trúc quốc mà bị cướp bóc thì thật sự làm mất hết thể diện của Diệp gia.
Ánh mắt Diệp Khôn nhìn lướt qua Diệp Niên cùng Diệp Bình, hắn dùng âm thanh bình thản mở miệng nói: "Ta nhớ tộc trưởng đã từng nói rằng: đệ tử Diệp gia đều là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất."
Hắn vừa mở miệng, hơn nữa còn nhắc tới tộc trưởng khiến xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh. Rất nhanh, trên mặt Diệp Khôn bỗng hiện lên một nụ cười chế nhạo: "Nhưng hiện tại xem ra lại không hẳn như vậy. Ở trước mắt ta hiện giờ, thật sự chỉ là hai con chó đang đứng trước mặt chủ nhân sủa uông uông đòi xương mà thôi!"
"To gan!"
"Vô liêm sỉ!"
Vẻ mặt Diệp Niên cùng Diệp Bình ngay lập tức biến đổi. Bọn họ dù gì cũng là tu sĩ Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh, nhưng lại bị tên hậu bối Diệp Khôn này sỉ nhục. Trong lúc giận dữ, hai người cùng tiến lên một bước chuẩn bị ra tay!
"Khoan đã!"
Đúng vào lúc này, Diệp Nhạn bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Bình cùng Diệp Niên cả người run lên. Nhưng cuối cùng vẫn phải đứng đàng hoàng sau lưng Diệp Nhạn, trên mặt hiện lên một nụ cười châm chọc. Hai người dường như muốn xông lên cắn Diệp Khôn một cái!
"Quả nhiên rất nghe lời!"
Diệp Khôn cười ha ha. Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc. Cũng có không ít đệ tử Diệp gia vây quanh Diệp Khôn đã từ từ lui lại phía sau.
Hết thảy mọi việc đều lọt vào trong mắt Diệp Nhạn. Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ lo lắng, lạnh giọng nói: "Diệp Khôn, ngươi không cần phải khua môi múa mép. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, hôm nay ta tới tìm ngươi cũng chỉ vì muốn đánh với ngươi một trận, giải quyết mọi chuyện ân oán!"
Nói xong, Diệp Nhạn quay đầu lại, chắp tay với hai người Diệp Bình cùng Diệp Niên: "Diệp Nhạn biết hai vị tộc huynh quan tâm đến ta. Chẳng qua đây là ân oán cá nhân của ta với Diệp Khôn, mong rằng hai vị tộc huynh không nên nhúng tay vào."
Sau đó, Diệp Nhạn lại nhìn về phía đệ từ Diệp gia, lớn tiếng nói: "Xin các vị huynh đệ ở đây làm chứng. Hôm nay, ta cùng Diệp Khôn giao thủ, bất kể là thắng hay thua, ân oán giữa chúng ta sẽ chấm dứt từ đây!"
Diệp Khôn lẳng lặng lắng nghe, không khỏi nhìn Diệp Nhạn một cái thật sâu. Hắn vẫn còn xem nhẹ vị tộc huynh này rồi. Diệp Nhạn chỉ cần nói một cách đơn giản đã khiến Diệp Bình cùng Diệp Niên, thậm chí toàn bộ đệ tử Diệp gia ở đây đều đồng tình với hắn.
Hiển nhiên, Diệp Nhạn có thể đạt được tu vi cùng địa vị hiện tại, chắc chắn không phải đơn giản chỉ dựa vào cha cùng ca ca của hắn. Tên này cũng có chỗ hơn người a!
Chẳng qua, Diệp Nhạn thật sự cho rằng hắn có thể đánh bại mình?
Diệp Khôn nở nụ cười, đón lấy những ánh mắt của đệ tử Diệp gia nhìn tới, lạnh nhạt nói: "Như tộc huynh mong muốn."
Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!!!