Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Khôn liền ngửa đầu nằm xuống giường. Trong khoảng thời gian trước, hắn hầu như đêm nào cũng phải nằm trên cỏ hoặc dựa mình vào mấy tảng đá mà ngủ, lâu rồi mới lại có cảm giác nằm trên chăn ấm nệm êm, nhất thời có chút không quen nên chưa ngủ được.
Hắn ngồi dậy, móc từ trong ngực ra túi linh thạch nho nhỏ kia, sau đó lấy ra một viên linh thạch cầm ở trong lòng bàn tay.
Một luồng linh khí nồng đậm từ lòng bàn tay chui vào trong cơ thể. Diệp Khôn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, hắn vuốt vuốt linh thạch, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Vạn Trúc quốc cũng không giàu có gì, ở trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ cũng có thể coi là một trong những quốc gia nghèo nàn nhất. Trong nước, cũng chỉ có Tinh Thiết Trúc là còn có chút quý giá, nhưng hàng năm đều phải trở thành cống phẩm nộp lên Vân Cảnh đế quốc. Diệp gia là vương thất của Vạn Trúc Quốc, tự nhiên cũng không giàu có chút nào.
Bằng không, đệ tử trẻ tuổi có thiên phú như hắn sao lại phải chịu cái cảnh thiếu thốn tài nguyên như vậy.
Trong hoàn cảnh này, Diệp Nam Thiên lại trực tiếp đưa cho hắn hơn hai mươi khối linh thạch để hắn tu luyện, điều này thật sự có chút hơi bất thường!
Hơn nữa, ban nãy Diệp Nam Thiên có dặn dò mấy câu, lấy tâm cơ của hắn tự nhiên có thể suy đoán ra một ít bí mật – rất có thể Diệp gia đã phát hiện được một quặng mỏ linh thạch!
Nếu quả thật như vậy, việc Diệp Nam Thiên cẩn thận dặn dò cũng có thể hiểu được. Dù sao, trong toàn bộ hai mươi quốc gia Nam bộ, quặng mỏ linh thạch cũng vô cùng thưa thớt. Nghe nói khoảng hai ba trăm năm trước, Thiên Kình quốc ở phía Bắc đã từng ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch tìm được một cái quặng mỏ linh thạch nhỏ. Mà cũng chỉ bằng cái quặng mỏ đó, Thiên Kình quốc đã vọt lên trở thành quốc gia cường đại nhất trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Quặng mỏ này cũng là quặng mỏ linh thạch duy nhất tồn tại trong lịch sử hai mươi quốc gia!
Có thể nói, nếu tin tức Diệp gia phát hiện ra quặng mỏ linh thạch được truyền ra bên ngoài thì tuyệt đối sẽ làm chấn động hai mươi quốc gia Nam bộ!
Mà theo sau đó chính là họa diệt quốc đối với Vạn Trúc quốc!
Thất phu vô tội nhưng mang ngọc thì có tội!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Diệp Khôn không khỏi dâng lên một nỗi nguy cơ trùng trùng.
Hắn nắm chặt hai đấm, lẩm bẩm tự nói: "Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió cơ chứ. Nếu Diệp gia thật sự phát hiện linh mạch thì chính bản thân mình càng phải trở nên cường đại hơn. Cũng chỉ có như vậy, mình mới có thể bảo vệ được cha mẹ, bảo vệ được Diệp gia!"
Đem linh thạch bỏ vào hầu bao, Diệp Khôn lấy ra một gốc Khổng Tước Thảo trực tiếp ăn vào, bổ sung thêm năng lượng cho cái bụng đang đói, lúc này hắn mới lăn ra giường ngủ thật say.
…
Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng, Diệp Khôn đã dậy khỏi giường, ăn một chút điểm tâm rồi hướng Tàng Thư Các của Diệp gia rảo bước tới.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có vài đệ tử Diệp gia hướng hắn chào hỏi. Những người trước kia giễu cợt hắn hiện giờ lại giơ bộ mặt cười cười nịnh nọt với hắn, khiến cho Diệp Khôn cảm nhận được một chút tình người ấm lạnh. Nếu là hôm qua thì hắn còn có thể đối đáp đôi chút, nhưng hiện tại đầu óc của hắn đang nghĩ đến Ngự Thú Tâm Kinh nên chỉ tùy tiện chào hỏi qua vài cái rồi vội vàng rời đi. Về phần có hay không khiến ấy người kia nghĩ hắn tự cao tự đại, bản thân hắn cũng chẳng để ý nhiều.
Thế giới này chính là như vậy, người có thực lực mạnh tự nhiên sẽ có người đến a dua nịnh bợ, khi hắn mười ba tuổi đã hiểu được đạo lý này.
Tàng Thư Các nằm ở phía Tây nội viện. Nơi đây cũng chính là khu vực trung tâm của Diệp gia, từ đường của Diệp gia, Tàng Thư Các và vài nơi trọng yếu khác cho nên được bảo vệ vô cùng nghiêm mật. Tuy không đến mức ba bước một trạm gác, năm bước một tốp tuần tra nhưng bên trong bóng tối cũng có không ít thủ vệ bí mật.
Nhưng trải qua vụ náo loạn lớn ngày hôm qua, đại danh của Diệp Khôn cũng đã lan khắp toàn bộ Diệp gia, cho nên những ánh mắt kia chỉ dừng lại trên người hắn một lúc rồi biến mất. Theo con đường nhỏ lát bằng đá, trong chốc lát hắn đã đi tới Tàng Thư Các.
Nói ra thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đến nơi này, tầng một Tàng Thư Các đối với Diệp gia đệ tử hoàn toàn không có gì gọi là ngăn cấm. Nhưng hiện giờ đang còn sớm, nơi này chỉ có vài tên đệ tử phụ trách quét dọn đang bận rộn làm việc, trông thấy Diệp Khôn tiến vào thì đều vội vàng thi lễ.
Diệp Khôn gật đầu đáp lễ, cũng không nán lại ở tầng thứ nhất. Nơi này phần lớn đều là một ít võ học được đơn giản hóa ra từ chiến kỹ hoặc tư liệu về lịch sử, đại khái như nói về lịch sử Diệp gia cùng một số tranh ảnh về các loài yêu thú ở trong Phong Tuyệt sơn mạch. Mấy thứ này thì hắn đã sớm xem qua từ lâu, mục đích của hắn lần này chính là Ngự Thú Tâm Kinh.
Cửa cầu thang từ tầng một lên tầng hai Tàng Thư Các có hai gã đệ tử Diệp gia đứng trông coi. Sau khi Diệp Khôn lấy ra lệnh bài, bọn họ lập tức dùng vẻ mặt ôn hòa nhường lối cho hắn.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Diệp Khôn tiến vào tầng hai của Tàng Thư Các.
Tuy tầng hai có diện tích rất rộng, nhưng từng dãy giá sách bằng gỗ phía trên đều vẫn đang để trống. Diệp gia mặc dù là vương thất của Vạn Trúc quốc nhưng chiến kỹ cùng bí tịch lại có rất ít.
Diệp Khôn tiện tay mở mấy quyển ra xem, phát hiên nơi này phần lớn đều là nhất phẩm chiến kỹ. Hỏa Hồ chiến kỹ rõ ràng cũng được liệt vào trong nhóm này, ngoài ra còn có Lang Trảo Thủ, Thanh Xà Triền Thủ, Ưng Trảo Công... Bên trong có không ít nhất phẩm chiến kỹ, thậm chí còn có Ngũ Hành chiến kỹ cùng Khí chiến kỹ cũng ở trong số này.
Nếu là trước kia, Diệp Khôn chắc chắn sẽ nhìn hoa hết cả mắt, nhưng hiện tại Diệp Khôn đã không còn nhiều hứng thú với mấy thứ này cho lắm. Tuy rằng nơi này có nhiều chiến kỹ hữu dụng với hắn nhưng đối với chiến kỹ lại là quý tinh bất quý đa, đem một đống chiến kỹ tu luyện còn không bằng tự mình chú tâm nghiên cứu Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Nếu có thể đem Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết tăng lên giai đoạn Thú Ý thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rõ rệt.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Khôn liền chuẩn bị động thân, khẽ nhích người đi đến tầng thứ ba. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào một quyển sách được bọc một lớp da dầy bên ngoài, tò mò rút ra, nhìn kỹ thì nhất thời hơi nhíu máy:
"Luyện Khí Quyết?"
Đây là loại bí tịch mà hắn nhìn thấy lần đầu tiên kể từ khi đến tầng thứ hai, hắn mở ra nhìn nhìn nhưng rất nhanh liền tỏ vẻ thất vọng.
Luyện Khí Quyết này tuy rằng là nhất phẩm bí tịch, hiệu quả cũng không tồi, có thể đề thăng tốc độ tu luyện, nhất là đối với mấy tầng sau Tiên Thiên đệ lục tầng. Tu sĩ bình thường nếu đạt được Luyện Khí Quyết thì tốc độ tu luyện ít nhất tăng gấp đôi, cái này đối với phần lớn tu sĩ tuyệt đối là bí tịch tốt nhất. Nhưng đối với kẻ có được "Năng lực tiêu hóa" cường đại như Diệp Khôn thì có cũng được, không có cũng không sao.
Dù sao đi chăng nữa, bí tịch chính là phương pháp tu luyện, tác dụng chủ yếu là tăng tốc độ tu luyện. Mà cũng tùy theo phẩm cấp của bí tịch, phẩm chất càng cao thì công hiệu cũng càng rõ rệt. Ví dụ như bí tịch mạnh nhất của Diệp gia là "Ngự Thú Tâm Kinh", mặc dù chỉ là nhị phẩm bí tịch nhưng ngoại trừ tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện thì còn có công năng khác là cường hóa thân thể. Nếu là bí tịch có phẩm cấp cao hơn thì hiệu quả lại càng thêm rõ rệt. Nếu hiện tại trong tay Diệp Khôn có được một cuốn cửu phẩm bí tịch thì sau khi hắn tu luyện, thực lực cũng không chỉ tăng lên gấp đôi thôi đâu. Cho dù lấy cảnh giới Tiên Thiên đệ lục tầng hiện tại của hắn đối kháng Tiên Thiên đệ cửu tầng, cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng!
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi. Chưa nói đến cửu phẩm bí tịch ở thủ đô của Vân Cảnh đế quốc cũng cực kỳ hiếm hoi, mà bí tịch phẩm chất càng cao thì việc tu luyện lại càng khó khăn hơn. Chỉ mới tập luyện được một chút ít bên ngoài của cửu phẩm bí tịch thậm chí còn không bằng tu luyện một vài tứ phẩm, ngũ phẩm bí tịch tới đỉnh.
Lúc này, Diệp Khôn đang chuẩn bị đem Luyện Khí Quyết quẳng lại giá sách. Nhưng không ngờ, móng tay hắn đã không cẩn thận làm rách một chỗ trên bìa sách.
"Bỏ mẹ!" Diệp Khôn lè lưỡi, thầm nghĩ lớp da bọc bên ngoài có vẻ đã mục nát, cầm lên nhìn qua thì nhất thời sửng sốt!
Chỉ thấy phía bên dưới lớp da bọc bên ngoài lóe lên ánh sáng màu vàng.
"Đây là..."
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại, chả trách bìa quyển sách này lại dầy như vậy, hóa ra bên trong còn ẩn giấu càn khôn khác.
Do dự một chút, Diệp Khôn cầm Luyện Khí Quyết đi vào chỗ đăng ký ở tầng hai, mỗi một tầng đều có một gã đệ tử phụ trách việc đăng ký mượn sách của đệ tử Diệp gia, theo quy định mượn sách đúng ngày sẽ phải trả lại. Nhưng cái mà hắn quan tâm chính là càn khôn che dấu phía sau lớp da dầy này, hắn đối với quyển sách này căn bản không để ý gì. Cho dù hắn có xé đi lớp da dầy bọc ngoài này thì với thân phận hiện tại của hắn chắc chắn sẽ không bị trách phạt.
Rất nhanh, tên đệ tử Diệp gia đã đăng ký xong, Diệp Khôn đem Luyện Khí Quyết cất vào hầu bao, trong lòng vui vẻ bước lên tầng ba.
Khác hẳn với tầng thứ hai, tại cầu thang đi lên tầng thứ ba lại không có tên thủ vệ nào. Trong lòng Diệp Khôn còn đang cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng khi hắn bước lên tầng thì con ngươi đột nhiên co rút lại!
Tầng thứ ba của Tàng Thư Các khác hẳn với hai tầng dưới. Bên trong chỉ có duy nhất một cái giá sách, bên trên giá cũng chỉ đặt mười quyển sách. Mà ngay bên cạnh giá sách còn bày thêm một chiếc bàn cùng một chiếc ghế dựa. Nhưng hiện tại, một lão già thấp nhỏ, đầu đầy tóc bạc đang ngồi dựa trên ghế, mắt nhìn say sưa vào một quyển sách mà lão đang cầm trên tay.
Ngay sau khi Diệp Khôn đi lên tầng thứ ba, lão già bổng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt lão không giống như những người già bị vẩn đục, chúng sáng như đuốc, rất có thần thái. Từ trên người lão già, Diệp Khôn cảm giác được một uy thế cực kỳ khủng bố. Tuy rằng chưa bằng Diệp Nam Thiên nhưng cũng không thua kém bao nhiêu!
Tu vi của lão già này tối thiểu cũng phải là Tiên Thiên đệ cửu tầng, thậm chí còn có thể đã đạt tới đỉnh, cách Trúc Cơ một bước rất ngắn!
Chẳng trách tầng này không có thủ vệ!
Diệp Khôn rất nhanh lấy lại tinh thần, cung kính hành lễ nói: "Đệ tử Diệp gia, Diệp Khôn, bái kiến trưởng lão!"
Ở Diệp gia, tu sĩ nếu từ đệ bát tầng trở lên, sau khi lớn tuổi sẽ được trở thành trưởng lão của Diệp gia, bình thường cũng không quản quá nhiều việc, chỉ chuyên tâm tu luyện đánh sâu vào Tiên Thiên đệ cửu tầng, thậm chí là Trúc Cơ.
Hiển nhiên, lão già trước mặt này là một trong số những người như vậy.
"Ừ, ngươi chính là Diệp Khôn?" Lão giả hơi nheo mắt, nhìn Diệp Khôn một lúc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Không tồi, dường như tu vi đã đạt đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng. Tiểu tử ngươi thật không tồi, chằng trách tộc trưởng lúc nói về ngươi lại cao hứng như vậy."
Vừa nói, lão già vừa khoát tay: "Tự mình đi chọn lấy một quyển công pháp đi." Nói xong lời này, lão lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, cũng không… nhìn Diệp Khôn thêm lần nào nữa.
Diệp Khôn lúc này mới cất bước đi đến giá sách bên cạnh lão già. Trên giá sách có mười quyển công pháp màu sắc giống nhau, đều là nhị phẩm công pháp trở lên. Tầng trên cùng của giá sách là hai quyển sách bìa màu bạc, chính là Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Ngoại trừ hai quyển này ra, tám quyển còn lại toàn bộ đều là nhị phẩm chiến kỹ. Diệp Khôn tùy tiện lật xem một hồi, cuối cùng đành vô cùng luyến tiếc đem toàn bộ trả lại giá sách. Những chiến kỹ này tuy rằng rất tốt nhưng vẫn còn kém hơn Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết. Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết đặt trước mặt lão già.
"Trưởng lão, ta đã chọn xong rồi, chính là hai quyển này."
Lão già gật đầu, cầm bút ghi lại tên Diệp Khôn cùng với tên hai quyển công pháp, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi nói: "Hai quyển công pháp này chính là trấn tộc công pháp, chỉ có thể mượn đọc trong thời gian một tháng. Hơn nữa, nếu như phát hiện ra ngươi cho người khác mượn đọc thì ngươi chắc chắn sẽ bị nghiêm trị. Tốt lắm, ngươi đi đi."
"Vâng, trưởng lão." Diệp Khôn đem hai quyển công pháp cất vào hầu bao, hướng về lảo già thi lễ một cái, xoay người bước đi.
Sau khi hắn rời đi, lão già bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Không tồi, biểu hiện của tiểu tử này so với Diệp Ưng trước kia còn tốt hơn nhiều, hiểu cái gì nên lấy cái gì nên bỏ... Chỉ bằng vào điểm này, tương lai nhất định sẽ vượt qua Diệp Ưng, đúng là phúc của Diệp gia a!"
Diệp Khôn đương nhiên không biết, việc hắn kìm nén ham muốn của bản thân chỉ cầm đi hai quyển Tàn Lan Khiếu Nguyệt Quyết cùng Ngự Thú Tâm Kinh đã khiến cho lão già nhìn hắn với con mắt khác. Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, hắn liền vội vã trở về phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng lấy ra quyển Luyện Khí Quyết...