Phệ Linh Yêu Hồn


- Ngươi...
Thiếu nữ tức không chịu nổi, đang muốn mở miệng nói lại liền bị người con trai trẻ tuổi can ngăn.
- Tiểu muội, không sao đâu! Vị huynh đệ kia nói rất đúng, nếu không phải y ra tay thì chúng ta đã chết rồi.
Người con trai trẻ tuổi vừa nói, vừa sửa sang lại quần áo trên người. Gã chắp tay nói với Diệp Khôn:
- Tại hạ là Ngô Cương sống ở nước Thiên Kình, vị này là em gái của tại hạ tên là Ngô Nam. Vừa rồi rất cảm ơn người huynh đệ đã ra tay tương trợ!
Mặc dù quần áo trên người gã đã bị rách tươm, tóc trên đầu cũng bị lửa đốt cháy vài chỗ, thế nhưng nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt anh tuấn vẫn khiến cho người khác sinh ra thiện cảm.
Giống như dùng tay vả thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười, Diệp Khôn liếc Ngô Cương một cái, lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn thì không cần. Ta vốn muốn tới tìm con Xích Diễm Hồ này. Ta cứu các ngươi một mạng, các ngươi giúp ta giết chết Xích Diễm Hồ, coi như không ai nợ ai nữa rồi.
Nhìn Diệp Khôn giống như đang nói các ngươi mắc nợ ta, người thiếu nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bởi vì ngại anh trai đang đứng bên cạnh, nàng chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, vẻ mặt rất là đáng yêu.
Chỉ tiếc Diệp Khôn hiện giờ chỉ quan tâm tới mỗi việc tăng lên cánh giới "Thú Thế" của chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ. Hắn không nhìn tới người thiếu nữ mà gật đầu nói với Ngô Cương:
- Nếu như không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây!
Nói xong, hắn vác thi thể Xích Diễm Hồ lên vai, xoay người bước đi không hề quay đầu lại.
- Anh!
Diệp Khôn vừa đi khỏi, người thiếu nữ liền gắt giọng:
- Tại sao anh không ngăn hắn lại. Cho dù hắn đã cứu chúng ta, thế nhưng hắn cũng nên chia Xích Diễm Hồ cho chúng ta với chứ.
Ngô Cương lắc đầu, gượng cười soa đầu người thiếu nữ, nghiêm mặt lại nói:
- Lúc trước anh với em không đấu lại được với con Xích Diễm Hồ này. Nếu như vừa rồi không có hắn ra tay, hai ngươi chúng ta chắc chắn sẽ phải an nghỉ tại đây rồi. Đi, về nhà!
- Anh, không muốn về đâu!
Người thiếu nữ vừa nghe thấy hai chữ "Về nhà" liền quên hết sự hậm hực với Diệp Khôn. Nàng kéo kéo tay áo của Ngô Cương, làm nũng nói.
- Lần này em một mình chạy vào dãy núi Phong Tuyệt đã khiến gia chủ đại nhân rất tức giận. Người đã phái rất nhiều người vào dãy núi này tìm em. Lúc trước không phải em đã đáp ứng với anh sao, nếu như đánh chết được Xích Diễm Hồ thì em sẽ cùng anh trở về nhà.
Ngô Cương nghiêm mặt, nói.
- Hừ! Giết chết Xích Diễm Hồ? Chúng ta đâu có làm được, lại còn bị tên khốn kia cướp cướp mất!
Thiếu nữ bĩu môi nói. Cứ nhắc tới Diệp Khôn là nàng lại bực mình, oán hận nói:
- Đúng rồi! Anh, tên khốn kia là ai vây? Nhìn cái bộ dáng bốc mùi của hắn thật là đáng ghét!
Ngô Cương nghe vậy, hai mắt khẽ nheo lại, thản nhiên nói:
- Tuy hắn không chịu tiết lộ ra thân phận của mình, thế nhưng xung quanh khu vực này cũng chỉ có ba quốc gia mà thôi. Nhìn chiến kỹ mà hắn sử dụng, chắc hẳn hắn là người nước Vạn Trúc!
- Sao vậy được? Nước Vạn Trúc chỉ là một quốc gia nhỏ bé thôi mà. Lần trước ở Đế quốc Vân Cảnh, em còn thấy được kẻ được gọi là đệ nhất thiên tài Diệp Ưng gì đó cũng không được thế này.
Thiếu nữ giật mình, nói.
- Hắn đúng là tu sĩ của nước Vạn Trúc. Hiện giờ, tin tức nước Vạn Trúc có được linh mạch đã truyền ra khắp hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Gia chủ đại nhân đã khẳng định lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này các nước sẽ cùng đứng ra ép bức nước Vạn Trúc. Chẳng qua, nhìn vào thực lực của người thiếu niên này, dường như Diệp gia cũng rất giỏi che giấu đấy chứ.
Ngô Cương vừa nói, vừa đưa tay sờ cằm. Khóe miệng gã hiện lên một nụ cười, lẩm bẩm:
- Vào lần tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội này, chúng ta vẫn có thể gặp lại hắn... Khà, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này có trò hay để xem rồi.
- Bằng vào hắn?
Người thiếu nữ bĩu môi xem thường. Nàng đảo đảo con mắt, bên trong hiện lên vẻ gian xảo:
- Vì lần tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội này, em cũng cần phải tăng thêm thực lực của mình. Chúng ta hãy đi tìm những con yêu thú khác đi.
- Không được!
Ngô Cương hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người thiếu nữ, gã nghiêm mặt lại nói:
- Đi, về nhà!
- Anh...
...
Cùng lúc đó, Diệp Khôn cũng đã trở lại sơn cốc lúc trước hắn ở. Hắn đưa tay ném xác Xích Diễm Hồ xuống đất. Sau đó, hắn nhặt mấy cái bình chứa máu yêu thú đang ngâm trong dòng suối lên.
- Lão gia hỏa, bây giờ đã đủ chưa?
- Đương nhiên đủ rồi. Máu của Xích Diễm Hồ có thể tăng thêm tám thành tỷ lệ giúp ngươi lĩnh ngộ ra cảnh giới "Thú Thế".
Thao Thiết liếm liếm môi, nói.
Diệp Khôn biết rõ Thao Thiết đang thèm thuồng yêu hạch của Xích Diễm Hồ. Chẳng qua, hiện giờ hắn đang muốn đánh vào cảnh giới "Thú Thế" nên cũng lười tính toán với y. Hắn buông lỏng tinh thần, để mặc cho Thao Thiết kéo vào trong thức hải.
Sau khi chiếm được cơ thể Diệp Khôn, Thao Thiết vừa lòng cười một tiếng. Y cởi túi hành trang sau lưng xuống, từ bên trong lấy ra tám mươi mốt viên linh thạch.
- Lão gia hỏa, lão làm gì vậy? !
Diệp Khôn nhìn y làm vậy liền cảm thấy sốt ruột. Toàn bộ số linh thạch trên người hắn lúc này cũng chỉ có chín mươi ba viên. Thế nhưng Thao Thiết đã lôi ra mất tám mươi mốt viên.
- Hừ, trẻ ranh kém hiểu biết. Lão phu chuẩn bị chế thuốc nên dĩ nhiên sẽ cần linh thạch để bày trận.
Thao Thiết lạnh lùng nói. Y không để ý tới Diệp Khôn nữa mà vung một ngón tay ra. Một vệt sáng màu đen bất chợt quấn lấy ngón tay y, sau đó y chỉ tay lên mặt đất vẽ vẽ mấy cái. Lúc sau, một mô hình trận pháp nhỏ đã được y bố trí xong!
- Đây chính là trận pháp dùng để chế thuốc? !
Lúc này Diệp Khôn cũng không đau lòng vì số linh thạch kia nữa, toàn bộ tâm trí của hắn đã đắm chìm vào trận phấp này rồi. Rất nhanh, hắn đã ghi nhớ hết trận pháp này vào trong đầu.
Trong lúc Diệp Khôn đang chuyên tâm ghi nhớ trận pháp, Thao Thiết cũng bắt đầu vung hai tay lên. Chỉ thấy tám mươi mốt tia sáng màu đen từ trong tay y rơi vào tám mươi mốt vị trí để linh thạch trên đá. Một khắc sau đó, bên trên linh thạch bỗng xuất hiện từng tia sáng lấp lánh. Những tia sáng này đều hội tụ về nơi chính giữa của trận pháp. Linh quang tụ lại một chỗ từ từ hóa thành một cái đỉnh nhỏ bằng linh khí.
- Lên!
Thao Thiết vẫy tay một cái, nắp đỉnh bỗng nhiên biến mất. Bất chợt, y đưa tay đổ mấy cái bình chứa máu yêu thú yêu thú vào trong đỉnh. Sau đó, y nhấc xác Xích Diễm Hồ lên, tiếp theo đâm một cái lỗ nhỏ trước tim Xích Diễm Hồ. Một lượng lớn máu trào ra từ cái lỗ theo luồng áng sáng màu đen do Thao Thiết phóng ra dẫn vào trong đỉnh nhỏ.
Sau khi giọt máu cuối cùng trong cơ thể Xích Diễm Hồ chảy vào trong đỉnh, Thao Thiết liền ném cái xác khô của Xích Diễm Hồ sang bên. Y búng ngón tay ra từng cái pháp quyết đánh vào trong trận pháp.
Ngay lúc này, Diệp Khôn ở trong thức hải đã ngây hết cả người.
Phải biết rằng, con Xích Diễm Hồ này phải cao tới gần một trượng, máu trong cơ thể nó có thể đổ đầy một cái chum lớn rồi. Thế nhưng cái đỉnh nhỏ này lại giống như một cái động không đáy, đổ bao nhiêu máu cũng không tràn ra tới một giọt!
Trong lúc Diệp Khôn đang ngây người, Thao Thiết đã đánh ra một cái pháp quyết cuối cùng vào trận pháp. Bỗng nhiên, trận pháp chợt phát ra một luồng ánh sáng vô cùng lấp lánh.
Một đống lửa từ bên dưới đỉnh nhỏ bốc lên. Nhưng, đúng vào lúc này, linh thạch bên trong trận pháp cũng từng viên nối tiếp từng viên thi nhau nổ tung!
- Bụp! Bụp! Bụp!
Từng tiếng động lanh lảnh vang lên không ngừng bên trong trận pháp. Cứ cách thời gian một nén hương lại có một viên linh thạch bị nổ tung. Mà sau khi mỗi một viên linh thạch nổ tung, trong lòng Diệp Khôn lại càng thêm rỉ máu. Sau khi một viên linh thạch cuối cùng bị nổ tung, trong lòng Diệp Khôn sớm đã máu chảy thành sông...
Mặc dù thời gian chế thuốc đã kéo dài đến tận mấy canh giờ, thế nhưng Thao Thiết lại không hề bị mất tập trung, y vẫn luôn luôn chăm chú quan sát ngọn lửa bốc lên từ dưới cái đỉnh nhỏ.
Cuối cùng, sau khi ngọn lửa tắt đi, khóe miệng Thao Thiết đã nở ra một nụ cười tươi. Y đưa tay với tới, một đống dịch thể đỏ và đặc sệt như máu bỗng bay ra từ trong cái đỉnh nhỏ rơi xuống một cái bình đã để sẵn ở một bên.
- Tốt lắm!
Thao Thiết thở phào nhẹ nhõm. Y nhếch miệng cười, nói:
- Cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì rắc rối. Khặc khặc khặc!
Bên trong thức hải, hai mắt Diệp Khôn đã hiện lên đầy tia máu, gằn từng chữ nói:
- Nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ giết lão!
Thao Thiết bĩu môi, cười lạnh nói:
- Nhân loại, nếu như ngươi có thể đạt tới cảnh giới Thú Thế, tám mươi mốt viên linh thạch này sẽ không đáng là gì. Hơn nữa, nếu không phải bản tôn tự mình ra tay, ngươi cho rằng tám mươi mốt viên linh thạch này có thể ép ra được một chút xíu huyết mạch của Hỏa Linh Yêu Hồ bên trong cơ thể Xích Diễm Hồ hay sao?
Diệp Khôn hít vào sâu mấy hơi. Hắn dồn nép sự xúc động đang dâng lên trong lòng, khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn nghi ngờ nhìn vào đống huyết dịch trên tay Thao Thiết:
- Cái này sử dụng trực tiếp hay sao?
- Nếu ngươi muốn chết thì sử dụng trực tiếp luôn đi.
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, để đống huyết dịch kia sang một bên. Một khắc sau đó, y liền xuất hiện bên trong thức hải. Y nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, trên mặt hiện lên nụ cười khá thích thú:
- Cách dùng loại tinh huyết này chính là trực tiếp bôi lên cơ thể mình. Nhân loại, ngươi ra ngoài thử chút đi.
Giọng nói của Thao Thiết khiến Diệp Khôn cảm thấy sợ hãi phải rùng mình một cái. Trong đầu hắn bỗng nhớ tới lời nói cường điệu không chỉ một lần nói về "chút ít" đau đớn của Thao Thiết.
Nhưng rất nhanh, khát vọng về cảnh giới "Thú Thế" đã vươn lên trên tất cả.
Diệp Khôn hít sâu một hơi, nhận lại quyền khống chế cơ thể mình. Để lĩnh ngộ ra cảnh giới "Thú Thế", chút xíu đau đớn này có đáng là gì?
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng hắn vẫn phải rất cẩn thận. Diệp Khôn dùng linh khí bọc lấy một chút tinh huyết bé bằng hạt đậu, sau đó cẩn thận nhỏ lên tay mình.
- Xít...
Tinh huyết vừa chạm vào cánh tay, Diệp Khôn liền hít vào một hơi thật mạnh. Ngay sau đó, đầu hắn cũng đụng xuống đất!
Đau! Đau thấu tim!
Giống như bị một giọt dung nham rơi trúng cánh tay, da thịt đã bị hòa tan trong nháy mắt. Ngay sau đó, giọt tinh huyết bắt đầu thấm vào trong da thịt. Nó dần dần lan rộng ra bên ngoài, cánh tay của hắn giống như bị thả vào trong chảo dầu đang sôi. Cơn đau dữ dội khiến Diệp Khôn không thể mở miệng kêu lên một tiếng thê thảm!
Tay trái nắm chặt lấy tay phải, cả khuôn mặt Diệp Khôn cắm dúi dụi xuống đất. Người hắn giống như bị sét đánh, nằm trên mặt đất co giật không ngừng!
- Ài...
Thao Thiết nhìn Diệp Khôn đáng thương như vậy chỉ giả vờ giả vịt thở dài một cái. Tuy nhiên, trong mắt y còn ẩn chứa sự vui sướng vô cùng.
Diệp Khôn nằm co giật hết thời gian một chén trà mới đứng dậy. Lúc này, quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi chảy ra ướt sũng, giống như vừa từ trong hồ nước chui lên vậy. Còn trên khuôn mặt hắn lại mang theo một niềm vui được giải thoát.
Cơn đau kéo dài kinh khủng này làm cho toàn thân hắn trở nên hư thoát không còn chút lực nào cả.
- Như nào, chút khổ sở này ngươi có chịu được không? Nếu như ngươi có thể chịu được, bản tôn sẽ nói cho ngươi biết phương pháp sử dụng. Nếu như không chịu nổi... Khặc khặc khặc...
Mặc dù không nói thẳng ra, thế nhưng sự khinh thường bên trong lời nói của Thao Thiết không cần để ý cũng thấy được.
Diệp Khôn không trả lời lại. Hắn quỳ gối trên mặt đất gần nửa canh giờ, sau đó mới dần dần trở lại bình thường. Hắn ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nói đi, sử dụng thế nào? !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui