Trong lúc một trăm người dự thi bước lên lôi đài, vô số tiếng hoan hô bỗng vang lên khắp quảng trường. Âm thanh tụ lại lớn đến mức như muốn chọc thủng bầu trời.
Hơn nữa, phần lớn những ánh mắt ở đây đều tập trung về lôi đài số ba. Từng tiếng hô kinh sợ không ngừng vang lên khắp nơi. Trong số đó còn kèm theo không ít những tiếng chửi rủa. Hiển nhiên, chẳng ai ngờ trận đấu tiêu điểm đầu tiên của Chư Quốc Võ Đấu Hội lại tới nhanh đến như vậy!
Diệp Khôn đứng trên lôi đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối thủ của hắn,
Trần Lâm, cao thủ đứng thứ hai của Trần gia. Mặc dù y vẫn luôn sống dưới cái bóng của Trần Thánh Phu; thế nhưng, không ai ở đây không biết tới thực lực của y.
Hai mươi hai tuổi đạt tới Trúc Cơ. Vào hơn ba năm trước, sau khi lọt vào tốp ba mươi người đứng đầu, y đã một mình chiến đấu với hai huynh đệ đến từ nước Tề là Tề Vân và Tề Dự. Y đã một mình chiến đấu với hai người tu sĩ Trúc Cơ, cuối cùng đánh trả lại khiến ột người bị thương. Thế nhưng, y vẫn bị loại một cách đáng tiếc!
Thật ra, lúc ấy Thượng Vân Các đã có ý coi trọng Trần Lâm. Thế nhưng, y vẫn kiên trì muốn tiếp tục tham gia thêm một lần Chư Quốc Võ Đấu Hội nữa.
Diệp Khôn không ngờ đối thủ thứ nhất của hắn lại là y!
- Trần gia các người tính toán giỏi thật.
Diệp Khôn nhìn người thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng, hà khắc phía trước, mở miệng châm chọc.
- Ngươi không đủ tư cách khiêu chiến tộc huynh!
Trần Lâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Diệp Khôn, mặt không chút thay đổi nói.
- Có đủ tư cách hay không, hãy dùng thực lực nói chuyện!
Diệp Khôn cười ha ha. Bất chợt, hắn không quan tâm tới Trần Lâm nữa, quay sang nhìn vị tu sĩ làm trọng tài của Trần gia, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu đi.
Vị trọng tài kia ho khan một tiếng, sau đó khẽ nhìn sang xung quanh. Rất nhanh, ở giữa trung tâm quảng trường, một người tu sĩ bỗng giơ cao chiếc cờ nhỏ trong tay lên. Thấy vậy, năm mươi người trọng tài khác trên các lôi đài cũng đồng loạt giơ cao chiếc cờ trong tay mình lên, sau đó cùng phất mạnh xuống.
- Võ đấu, bắt đầu!
Cùng lúc vị trọng tài kia quát to một tiếng, bên trong đan điền Diệp Khôn cũng lập tức trào ra pháp lực tụ về phía hai tay. Pháp lực tuôn ra giống như một đám sương mù quấn quanh hai tay.
- Quả nhiên là tu sĩ Trúc Cơ mười bảy tuổi!
Một số thế lực ở xung quanh được mời đến quan chiến đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn. Tuy nói chuyện xung đột giữa Diệp Khôn cùng Trần Thánh Phu đã được truyền ra khắp thành Thiên Phong. Thế nhưng, đối với bọn họ, chỉ khi được nhìn thấy tận mắt mới tin nó là sự thật!
- Không ngờ hai mươi nước vùng Nam bộ lại xuất hiện một thiên tài như vậy.
Một lão già vuốt vuốt chỏm râu, nói.
- Ha ha, chẳng lẽ Vương huynh đã động tâm rồi sao? Tuy nhiên, cho dù y có thể chiến thắng, Nam tam tông chắc chắn sẽ không bỏ qua y đâu.
- Thế nhưng, phải xem y có thể vượt qua cửa ải Trần Lâm này không đã.
- Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại cứ muốn liều mạng với Trần gia. Ba năm trước, ta đã tận mắt thấy Trần Lâm chiến đấu. Thực lực của y rất mạnh, nếu như không phải vận may hơi kém thì y đã có thể lọt vào tốp năm rồi.
Xung quanh lôi đài vang lên từng tiếng ồn ào. Ngay cả ở trên đài cao giữa trung tâm, các vị trưởng lão của Nam tam tông cũng sáng mắt lên. Hiển nhiên, việc Diệp Khôn đạt tới Trúc Cơ khi mới mười bảy tuổi đã khiến cho bọn họ động tâm.
Tuy nhiên, những tiếng ồn ào này cũng không ảnh hưởng tới lôi đài. Trần Lâm không đổi sắc, trên miệng hiện lên nụ cười khẩy khinh thường:
- Xem ra, bọn họ cũng rất xem trọng thiên phú của ngươi đó. Thế nhưng...
Nói đến đây, trên người Trần Lâm bỗng nhiên xuất hiện một luồng pháp lực còn đậm hơn. Pháp lực vừa rời khỏi cơ thể bỗng hóa thành một màn hơi lạnh bao bọc cơ thể y giống như một bức tượng băng. Ngay cả mặt đất xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện sương lạnh!
Một khắc sau đó, Trần Lâm nắm chặt cây đao bên hông, trường đao xuất vỏ kéo theo một vệt đao rét cóng như băng!
- Hôm nay, ngươi sẽ phải chôn thây nơi này! Băng Tinh Trảm!
Một khắc sau, vệt đao chợt hiện lên một lớp băng tuyết khiến nó trông giống như một cây đao băng khổng lồ dài tới chín trượng chém về phía Diệp Khôn!
Băng Phách Đao, chiến kỹ chuẩn tứ phẩm. Đồng thời, đây cũng chính là một trong hai chiến kỹ trấn tộc của nước Thiên Phong. Khi thi triển chiến kỹ sẽ có thanh thế rất lớn, có thể biến khu vực xung quanh mình thành băng thiên tuyết địa khiến đối thủ không thể phát huy được hết hoàn toàn thực lực của bản thân!
Trong đầu Diệp Khôn hiện lên lời giảng giải của Diệp Nam Thiên về chiến kỹ của nước Thiên Phong. Ánh mắt hắn chợt lạnh, pháp lực trên hai tay bỗng hóa thành lửa!
Một khắc sau, Diệp Khôn chợt bước lên một bước. Một luồng khí thế vô cùng bá đạo bỗng dâng lên từ trên người hắn. Toàn thân Diệp Khôn chợt bốc lên một ngọn lửa lớn. Lớp sương lạnh phía dưới mặt đất xung quang hắn đã bị ngọn lửa hòa tan trong nháy mắt!
- Hỏa Hồ Câu Trảo!
Sau khi quát lớn một tiếng, Diệp Khôn xoẹt hai cánh tay lên không trung như hình bán nguyệt bằng lửa va chạm ầm ầm với vệt đao băng khổng lồ!
Đây chính là một màn băng, hỏa giao tranh!
Luồng gió kình khổng lồ quét ra xung quanh. Đao băng bị hòa tan, ngọn lửa bị dập tắt tạo nên một đám hơi nước khổng lồ trên không trung.
- Ồ!
Trần Lâm lao ra khỏi đám hơi nước, trong mắt y hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay lập tức. Y giơ cao trường đao trong tay lên:
- Băng Long Quyển!
Đám hơi nước đầy trời lại bắt đầu ngưng tụ với nhau biến thành một cái vòi rồng bằng bông tuyết. Nó khẽ dừng lại trên không trung, sau đó chợt giống như một con rồng lớn nện thẳng xuống đầu Diệp Khôn!
- Hỏa Hồ Súy Vĩ!
Diệp Khôn gầm lên giận dữ, chân trái chống xuống mặt đất, chân phải nhấc đùi lên như một chiếc roi lửa vung lên cao. Bằng vào thế lôi đình vạn quân, nó giống như một cái đuôi vừa lớn vừa dài quất mạnh vào cái vòi rồng bằng bông tuyết!
- Bụp bụp!
Băng tuyết nổ tung. Nhưng ngay sau đó, Trần Lâm chợt vung ra hơn mười vệt đao. Bông tuyết lẫn lộn giống như cuồng phong bão táp cuốn tới phía Diệp Khôn!
- Chút tài mọn!
Diệp Khôn khinh thường hừ lạnh. Một khắc sau đó, ngọn lửa ngưng tụ trên hai tay chợt hóa thành hơn mười cái bóng trảo kết hợp với nhau tạo thành một bức ngăn hình bán nguyệt cản trở tất cả bông tuyết ở bên ngoài.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Âm thanh va chạm vang lên không ngừng. Từ phía xa nhìn lại, cả lôi đài lúc này đang một bên là lửa, một bên là băng. Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trên quảng trường đều bị thu hút về phía này!
- Hắn... Hẳn trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
Ngô Nam che miệng, dường như nàng không tin nổi kẻ hèn hạ, máu lạnh, kiêu ngạo và tự đại khiến người ta chán ghét ngày trước lại có thể chiến đấu bất phân cao thấp với cả Trần Lâm!
Phải biết rằng, Trần Lâm đã đạt tới Trúc Cơ từ ba năm trước!
- Mạnh thật! Còn nữa, hắn vẫn chưa sử dụng hết thực lực của mình. Ít nhất, hắn còn chưa thi triển ra cái đuôi bằng lửa lúc đánh nhau với Xích Diễm Hồ lúc trước!
Ngô Cương kinh ngạc nhìn Diệp Khôn. Sau đó, gã chợt nhìn về phía Ngô Huy cách đó không xa.
Mặc dù Ngô Huy phải xuất chiến ở vòng đấu thứ nhất; thế nhưng, đối thủ của y chỉ là một tu sĩ ở cảnh giới Tiên Thiên. Vì vậy, khi vừa mới bước lên lôi đài, đối thủ của y đã tự động nhận thua.
Hiện tại, Ngô Huy đang đứng dưới chiến đài của Ngô gia, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía lôi đài hai người kia đang chiến đấu.
Ngô Cương khá thân quen với Ngô Huy nên biết rõ. Tuy bề ngoài Ngô Huy không quan tâm tới bất cứ chuyện gì; thế nhưng, sâu trong nội tâm, y chính là một vị tộc huynh rất hiếu chiến. Trong lòng y lúc này đã bị Diệp Khôn gợi lên chiến ý!
Không chỉ có vậy...
Ngô Cương nhìn về đài cao phía trung tâm, nơi ba vị trưởng lão của Nam tam tông đang chăm chú nhìn về phía lôi đài của Diệp Khôn. Thậm chí, vị trưởng lão Hùng Thiên Quân của Ngự Thú Tông còn kích động đứng thẳng lên.
- Qua trận đấu này, bất luận là thắng hay thua, Diệp Khôn đã hoàn toàn nổi danh rồi. Tuy nhiên...
Ngô Cương khẽ nheo mắt nhìn về phía đài cao của nước Thiên Phong cách đó không xa. Tuy nói hai bên ngồi cách nhau cả một cái quảng trường, thế nhưng trong lòng Ngô Cương vẫn có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Trần gia sợ đang kém tới cực điểm.
...
- Đây là chiến kỹ gì? !
Trên đài cao nước Thiên Phong, Trần Thượng Long giật mình nhìn cảnh hai người đang chiến đấu kịch liệt. Sắc mặt của lão đã trở nên vô cùng u ám.
- Không biết, nhìn qua có vẻ giống với Hỏa Hồ chiến kỹ. Thế nhưng, nó lại không hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa, y đã nắm giữ rất thuần thục cái chiến kỹ này rồi. Nếu chỉ nói riêng về việc nắm vững chiến kỹ, Trần Lâm đã thua.
Ngồi bên cạnh lão, Trần Kính Chân nhíu chặt hai hàng lông mày, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chết tiệt, không ngờ Diệp gia vẫn còn cất giữ một quyển chiến kỹ như vậy!
Dù sao Trần Thượng Long vẫn là người đứng đầu một nước, lão chỉ nhỏ giọng mắng chửi một câu, sau đó vẻ mặt dần dần trở lại bình thường. Chỉ là, bên trong mắt lão hiện giờ đã le lói ý muốn giết người.
Cho dù là người trong Trần gia cũng không biết được ý muốn thực sự của lão. Sở dĩ lão tiêu phí hết bao nhiêu tâm lực bắt Diệp gia phải đánh cuộc, ngoại trừ cái linh mạch kia ra thì còn một nguyên nhân trọng yếu hơn chính là Diệp Khôn!
Tư liệu có liên quan tới Diệp Khôn ở trong tay lão đã chất đầy một rương. Cho nên, sự hiểu biết của lão về Diệp Khôn cũng không kém hơn bao nhiêu so với tu sĩ Diệp gia.
Một năm, chi cần một năm, từ tu vi Tiên Thiên đệ tứ tầng Kiện Cốt nhảy thẳng lên Trúc Cơ. Thiên phú như vậy, thật sự quá kinh khủng rồi!
Mà hiện giờ Diệp Khôn lại thể hiện ra thực lực như này càng khiến cho ý muốn giết người trong lòng lão tăng cao!
Kẻ này phải chết!
...
Thật ra Trần Thượng Long cũng không biết, đừng nói lão kinh ngạc mà ngay cả đám người Diệp Nam Thiên trên đài cao nước Vạn Trúc cũng vô cùng ngạc nhiên trước thực lực của Diệp Khôn!
- Đây là Hỏa Hồ chiến kỹ?
Diệp Thiên Nhai nhìn đăm đăm vào cái lôi đài giữa băng và lửa.
- Không biết...
Diệp Nam Thiên cười gượng lắc đầu, ánh mắt ông nhìn Diệp Khôn cũng tràn đầy kỳ vọng. Thậm chí ông còn có muốn xông lên lôi đài thay thế Diệp Khôn chiến đấu.
Bởi vì ông đã phát hiện ra một điều, bất kể là mỏ linh thạch hay cây trúc thần bí kia đều không thể so sánh được với thiên phú của Diệp Khôn!
Tuy nhiên, bởi vì Diệp Nam Thiên hiểu rõ Diệp Khôn. Ông biết tên nhóc này có lòng kiên định vượt quá sự tưởng tượng của mình. Nếu như nó đã quyết định chuyện gì, ông cũng không đủ khả năng ngăn cản được Diệp Khôn.
- Diệp Khôn, cháu cứ thể hiện ra hết năng lực của mình đi. Nếu như có người muốn giở trò, cho dù phải liều cái mạng này của ta, ta chắc chắn sẽ để cho cháu an toàn rời khỏi nơi này.
Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Khôn, trong lòng lặng lẽ lập lời thề!
...
Trong lúc mọi người còn đang giật mình vì thực lực mạnh mẽ của Diệp Khôn, phía trên lôi đài đã phát sinh ra biến hóa.
Chỉ trong khoảng thời gian một nén hương, hai bên đã cùng đối chiến với nhau gần trăm chiêu. Mà người đầu tiên cảm thấy không thể chống đỡ được lại chính là Trần Lâm!
Quả thật pháp lực trong cơ thể Diệp Khôn không bằng với người đã ngưng tụ ra được cái xoáy khí thứ hai như Trần Lâm. Thế nhưng, chiến kỹ Hỏa Linh Yêu Hồ của hắn chính là chiến kỹ chuẩn ngũ phẩm hàng thật giá thật!
Huống chi, cảnh giới hiện giờ của hắn đã đạt tới "Thú Thế" !
Đây cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của Diệp Khôn. Hiện giờ đối mặt với Trần Lâm, sở dĩ hắn không muốn giải phóng ra trạng thái một đuôi là vì hắn muốn che dấu thực lực của mình. Hắn muốn để dành nó cho Trần Thánh Phu!
- Ầm!
Ngọn lửa quét qua ngực Trần Lâm khiến luồng pháp lực nóng rực bên trong xâm nhập vào trong gân mạch. Trần Lâm bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
- Sao có thể!
Y vung trường đao trong tay lên phá vỡ ngọn lửa trước mặt để lùi nhanh lại phía sau.
- Sao vậy? Muốn chạy à?
Khóe miệng Diệp Khôn hiện lên một nụ cười lạnh băng. Hắn bước ra một bước, toàn lực thi triển ra Hỏa Hồ Thân Pháp tới mức như hình với bóng!
Hơn nữa, mỗi khi hắn bước ra một bước, khí thế trên người cũng tăng thêm một chút. Đến bước cuối cùng, khí thế trên người Diệp Khôn đã đạt tới đỉnh.
- Đây là loại thân pháp gì?
Trong lòng Trần Lâm cảm thấy hoảng sợ. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú nói cho y biết: Không tiếp tục được nữa rồi!
Liều mạng!
Cắn răng một cái, bước chân Trần Lâm đột nhiên dừng lại. Bất chợt, toàn bộ pháp lực bên trong đan điền bỗng trào ra dữ dôi.
Sau khi pháp lực tụ lại, trường đao trong tay y giống như đã đóng lại thành băng. Dường như, ngay cả cơ thể của y cũng không chịu đựng được sự lạnh giá này. Một lớp băng dày bắt đầu tràn ra từ trên hai cánh tay của y. Chỉ một thoáng sau, cả người y đã giống như một bức tượng băng!
- Băng Phách Trảm!
Đi kèm với một tiếng gào thét giống như đến từ Cửu U, tầng băng cứng bỗng vỡ vụn, khí lạnh giống như vòi rồng cuốn mạnh ra xung quanh. Mỗi tấc nhấc thanh trường đao lên là mỗi tấc tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Cuối cùng, thanh trường đao đã được y nâng lên trên đỉnh đầu, đối mặt với Diệp Khôn đã ở ngay trước mắt y. Trần Lâm cười lạnh một tiếng. Một khắc sau đó, y chuẩn bị chẻ Diệp Khôn ra làm hai!
- Muộn rồi!
Diệp Khôn ngẩng đầu, trong đôi mắt không xuất hiện chút tình cảm nào. Hắn giống như một người thợ săn bình tĩnh nhìn con mồi chui vào bẫy.
Hắn bước lên một bước, khí thế trên người tăng lên tới cực điểm. Hai tay giống như trảo, thân thể mạnh mẽ, ngang ngược như Hỏa Hồ. Hắn tung người lên, hai tay đánh mạnh lên ngực Trần Lâm!
- Ầm!
Ngọn lửa bùng cháy, một tiếng nổ kinh khủng phát ra từ nơi va chạm. Sau đó, thân thể Trần Lâm giống như một cái bao tải bay lên không trung. Bất chợt, cả người y rơi "bụp bụp" xuống mặt đất.
Nhìn Trần Lâm không rõ sống chết cùng Diệp Khôn đang đứng thẳng trên lôi đài, cả quảng trường bỗng chìm vào trong yên lặng!