Hôm nay, Thanh Mẫn hào phóng cho bọn họ chạy 5 vòng thôi rồi về tập hấp thu linh khí.Hẳn là có 5 vòng! Vũ Kiệt không hiểu sao cũng bị nàng đá mông bắt chạy, mà hắn vốn dĩ chỉ được cái mã, chạy được đâu nửa vòng là gục, làm sao so được với đám nam nhân ngày ngày leo núi tập võ kia chứ!Thanh Mẫn thở dài, ngẫm lại cái cơ thể gầy nhỏng của phu quân mình.
Nàng thầm tính toán trong lòng.
Không biết đến lúc hòa ly hắn có đủ sáu múi chưa nữa...Nàng chỉ đành bất lực nắm lấy cổ áo lão chồng công nghiệp đã xỉu ngang giữa đường, đem xuống hồ Hồng Ngư.
Vũ Kiệt đang mơ màng, thấy mình bị xách bổng lên, rồi lại lao xuống vực, không khỏi khiến hắn kinh hãi, vô thức mà hét lên.
Đám học trò nghe thấy liền rùng mình, tâm tâm niệm niệm trong lòng nhất định phải lấy một lão bà yểu điệu thục nữ! Còn Vũ Long lại thêm một lần mong muốn được độc thân cả đời.- Ngươi một thân nam tử hán, hét cái gì mà hét! - Thanh Mẫn chậc một tiếng, chê bai hắn.- Còn không phải ngươi quá dữ dằn đi! Ngươi cũng có ra dáng nữ nhân đâu mà chê ta! - Vũ Kiệt miệng tuy than thở, mà tay vẫn bám chặt nàng vì sợ rơi xuống.Thanh Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng thì muốn loạn lên rồi.
Mỹ nhân ôm nàng kìa, hê hê.
Quá là tuyệt vời.
Tuy là chẳng có miếng cơ bắp nào nhưng da thịt vẫn là có chút cảm xúc.
Thanh Mẫn so ra, còn vô lại gấp Vũ Kiệt trăm vạn lần! Sư phụ nàng có lẽ cũng chẳng ngờ được, lại dạy ra một nữ nhân một bụng vô liêm sỉ, suốt ngày nghĩ cách chiếm tiện nghi người đẹp, mà ngoài mặt lại vô cùng đường hoàng như vậy.Nàng đem hắn xuống hồ Hồng Ngư, nhẹ nhàng đáp xuống một mặt đá bằng phẳng, lúc này hắn mới dám đứng xuống.- Linh khí ở đây vừa nồng, vừa tinh khiết, rất thích hợp làm dịu linh căn của ngươi.
Ngươi trước tiên làm quen với việc hấp thu linh khí, biết đâu là linh khí thuần khiết, để sau này có thể tự mình biết chọn lọc linh khí để hấp thu, rồi điều tiết nó chảy tràn trong người ngươi đã.
- Nàng ấn hắn ngồi xuống, bắt đầu giảng giải.
Thật ra, nàng lần đầu nghe về loại linh căn của Vũ Kiệt vài năm trước rồi.
Vì thích thú, nên nàng đặc biệt nghiên cứu về nó, chỉ là tò mò thôi, nàng cũng chẳng nghĩ đến một ngày thật sự gả cho hắn.
Càng tiện lôi hắn ra làm thử nghiệm.
Nàng dạy hắn cách thở, để hấp thu linh khí, rồi dạy hắn cách điều khiển nó.
Phải nói, hắn thật sự rất thông minh, chỉ nghe nàng nói cũng bắt đầu tự tập luyện được.Lúc đầu, nàng có giúp đỡ hắn một chút, nhưng nàng dần dần buông hắn ra, để hắn tự mình hấp thu, tự mình cảm nhận.
Dần dần, linh khí cuốn lấy toàn bộ cơ thể hắn, kích động linh căn bùng phát.
Phần khó đây rồi.
Chỉ cần nàng sơ sẩy một chút thôi, hắn sẽ mất mạng.
Linh căn của hắn cuồn cuộn trong cơ thể, khiến cả người hắn như muốn vỡ vụn.
Nhưng Thanh Mẫn luôn đứng phía sau hắn, nói hắn yên tâm, đã có nàng rồi.
Vì thế, tâm tư hắn cũng dịu lại một chút, tập trung điều hòa hai luồng linh căn đang không ngừng đấu đá nhau kia, giải phóng đống năng lượng tích tụ ra ngoài.Thiên phú của hắn vốn dĩ là hơn người.Vừa bộc phát hoàn toàn, một nửa hồ Hồng Ngư liền đóng băng dày cộm, những chóp băng nhô lên nhọn hoắt, một nửa còn lại liền sôi sục lên, nước trong hồ chẳng mấy mà bốc hơi một nửa, để lại lòng hồ sâu thẳm, đen ngòm chẳng thấy đáy.
Cũng may trong hồ không có sinh vật nào sống cả.
Thanh Mẫn thở hắt ra một hơi.
Thật may, nàng đã điều động thêm linh khí để giúp hắn dẫn linh căn bùng nổ ra bên ngoài, nếu không, thứ phát nổ là phu quân nàng rồi.
Linh căn của hắn thực sự quá mãnh liệt, nếu không phải thể chất nàng đặc biệt, sợ là cũng không thể gánh thay hắn.Một lát sau, linh căn dần dần ổn định hơn, Vũ Kiệt cảm thấy cả người nhẹ nhõm, mới từ từ mở mắt.
Trước mắt hắt, hồ Hồng Ngư đã bị xé làm hai mảnh.
Hắn ngạc nhiên không thôi, liền quay lại nhìn Thanh Mẫn.- Linh căn của ngươi làm đó.
- Nàng lấy tay áo, lau vội chút mồ hôi chảy trên trán.- Thật sự?- Thật.
Nhưng hiện giờ cơ thể ngươi chưa thích ứng được với sự bùng phát mạnh mẽ như thế, chăm lên đây luyện cơ vào.
- Được, đều nghe ngươi.Vốn dĩ, linh căn xung khắc luôn khiến cả người hắn mệt mỏi, nặng trĩu, hắn cũng bị nói là không thể sống quá 25 tuổi.
Mà bây giờ...Hắn cũng chẳng biết phải gọi thứ cảm xúc hỗn loạn của hắn lúc này là gì nữa.
Hắn chỉ biết, hắn có hy vọng sống thêm đôi chút thôi.
Thanh Mẫn nói hôm nay hắn hấp thu linh khí vậy là đủ rồi, lôi hắn lên trên võ quán, bắt hắn tự chống đẩy trăm cái, chạy quanh sân đủ 10 vòng, dặn hắn xong mới chạy đi ngó xem các học trò ngoan đâu rồi, vứt Vũ Kiệt ở lại trên võ quán.Hôm nay đám học trò khá hơn, chỉ chạy có khoảng hơn 2 tiếng là xong, nàng hài lòng nói bọn hắn nghỉ ngơi một chút, còn bản thân lại nhảy xuống hồ Hồng Ngư.
Nàng đứng trên chóp đá, điều động linh khí quanh thân, từng ngón tay như nhảy múa trong không gian.
[Vô]Chỉ nghe thấy nàng mấp máy môi một chút, liền khiến mặt hồ Hồng Ngư dậy sóng, băng liền răng rắc tan xuống.
Rung động một hồi, mặt hồ lại trở về như cũ, yên tĩnh không một gợn sóng.
Nàng trở về võ quán, thấy các học trò cũng Vũ Long đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Cạnh đó là xác của Vũ Kiệt.
Hắn chạy xong liền không chịu được mà nằm bẹp dí một chỗ, thở không ra hơi, bị đám Nhan Phong chọc mà cũng chẳng còn sức phản bác.
Thanh Mẫn liền đem bọn họ, từng người một ném xuống dưới hồ Hồng Ngư, cốc đầu từng người một dạy dỗ.
Bọn họ khi vừa xuống đây, liền bị choáng ngợp, hô hấp khó khăn, vì lần đầu tiếp xúc với thứ linh khí nồng đậm đến vậy.
Xem ra, linh căn của Vũ Kiệt cũng khá tốt đó chứ, giúp hắn thở bình thường dưới cái áp lực đầy tinh khiết này.Vũ Long thể chất có khác bọn họ một chút, cơ thể anh bẩm sinh đã tự hấp thu linh khí, nhưng lại không biết cách dùng, nên bỏ phí một thân nhân tài như thế hơn 20 năm, chỉ biết hồi bé, thể lực của anh hơn người, chẳng ai biết anh vốn dĩ là kẻ sỉnh ra để chơi đùa với linh khí cả.Nhưng Thanh Mẫn dần dần phát hiện, đám học trò của nàng, không kẻ nào là bình thường.
Nàng liền cao hứng cười lớn, vỗ vai từng người, khẳng định chắc nịch sẽ dạy dỗ họ nên người! Cảm động thì không thấy đâu, cả đám chỉ thấy cảm cúm thôi.
Đúng như suy nghĩ của bọn hắn, từ ngày phát hiện đồ ngon, Thanh Mẫn càng ngày càng cười không khép được miệng, lại còn chạy đi khoe với cha chồng nàng, hai cha con vui vui vẻ vẻ thưởng trà nhìn đám học trò, không khỏi cảm động rớt nước mắt.
Vũ Quân không ngừng khen nàng, nói nhờ có nàng, mà tình trạng trì trệ mãi của lũ nhỏ cũng được cải thiện, vừa có tài, lại được thầy giỏi dạy dỗ, đúng là càng ngày càng thịnh.
Nỗi ưu tư của ông cũng vơi bớt thập phần.
Chỉ có Thanh Mẫn là vừa được khen, vừa toát mồ hôi hột.
Thật may là cha chồng không biết nàng đem bọn họ ra làm chuột bạch, làm chỗ xả hơi sau khi nàng trải qua địa ngục nhân gian.Nàng bị sư phụ dạy dỗ đến chết đi sống lại, từ một kẻ yếu ớt, bị gọi là phế nhân, thành một kẻ ...!ừm.....!vẫn là phế nhân? Nhưng mà nàng tự biết, bản thân đã trưởng thành lên rất nhiều rồi.
Trên đời này, chuyện gì vui vẻ thì mình ưu tiên.
Nàng không rảnh nghe đám hạ nhân sỉ nhục nàng, chẳng đủ thời gian để nghe đám huynh đệ muội muội giễu võ dương oai trước mắt nàng, nàng chỉ biết, nàng thích học võ, thích đọc sách, thích tìm những thứ mới lạ, thích uống rượu cùng sư phụ, thích nghe sư phụ mắng nàng là đồ già sớm....Vài ngày yên bình chầm chậm trôi qua.
Vũ Kiệt vẫn đóng quán, chưa thấy ngày mở lại, nên hắn vẫn ngày ngày bị Vũ Quân kéo lên võ quán, giao triệt để cho Thanh Mẫn, khiến hắn mệt gần chết.
Buổi tối, Dạ thường hay đến báo cáo cho hắn chuyện xảy ra ở hai của hàng, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Bên Thuy Vãn Lầu vẫn để tai mắt nhòm ngó đến gia sản của hắn, trước kia còn không tiếc tiền thuê sát thủ đến giết hắn.
Là chúng xem trọng hắn sao? Không có.
Vũ Kiệt thầm đánh giá trong lòng, là do chính bọn họ làm ăn càng ngày càng mất nết, dẫn đến mất khách vào tay hắn, ghen ăn tức ở nên muốn diệt luôn hắn.Mà kẻ đứng đằng sau đám chưởng quỹ của Thuy Vãn, mới là thứ khiến hắn đau đầu.
Hắn đã tìm đủ cách, cũng vô phương mà biết kẻ bí ẩn đó là ai.
Chỉ có vương tôn quý tộc, hoặc thế gia đứng hàng ngũ trở lên, mới có thể ẩn giấu đến mức độ vậy.Thanh Mẫn nghe hai người bọn họ bàn bạc, liền im lặng ngồi một chỗ, chuyên tâm đọc sách.
Nàng mấy nay đã sắp xếp Diên Điện thu thập mẹ cùng em trai Kim Lệ, hai người họ đều là người mang bệnh, ốm yếu quanh năm, không cách nào khá hơn được, chỉ biết dựa vào Kim Lệ mỗi tháng đều đặn gửi tiền về.
Lúc biết tin nàng mất, mẹ nàng khóc đến ngất đi, tỉnh lại cũng chỉ biết trách bản thân vô năng, khiến Kim Lệ từ nhỏ đã chịu đủ khổ sở.
Đều là Thanh Mẫn nghe được từ Nhã - thủ hạ thân cận duy nhất của nàng.
Dưới trướng nàng, còn có chưa đến 10 người, đều là nàng nhặt được từ đầu đường xó chợ, hoặc đi phá đám chợ nô lệ, ngẫu nhiên thu được một hai kẻ xuất chúng.Bọn họ đều là những đứa trẻ tốt.
Nhưng nàng chưa muốn lộ mặt quá nhiều, kể cả Nhã cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng.
Nàng luôn dặn dò bọn họ đừng ôm đồm mấy vũng lầy quá lớn, Diên Điện lại nhỏ, không thể bảo hộ họ chu toàn.
Quốc đảo Neylia không quá lớn, tuy có vài bến cảng tấp nập, nhưng do không có thế gia nào đứng hạng nhất, tông môn tiếng tăm lại càng không, nên chỉ ngậm ngùi làm con tép riu mặc người đùa giỡn.
Cũng do bọn họ cả thôi.
Trăm năm trước, nhà Văn Vũ đứng ra bảo hộ chu toàn cho họ, thì họ không nhận, còn đâm sau lưng Văn Vũ gia một nhát đau đến sụp đổ, tàn tạ như bây giờ.
Dẫu sao, cũng có một phần công lao nhà nàng góp vào....Thanh Mẫn thầm thở dài trong lòng, tính toán nhiều đau đầu thật đấy.
Nàng chỉ muốn yên yên ổn ổn ngắm nhìn thế giới thôi.Sau khi Dạ rời đi, Vũ Kiệt liền phát hiện Thanh Mẫn đã ngủ rồi.
Hắn không kỵ nàng ngồi đây, mà bàn chuyện với Dạ, vì hắn biết, Thanh Mẫn là một kẻ ngay thẳng, càng sẽ không hại hắn.
Buồn cười thật đấy, thân là một người bôn ba làm ăn, mà hắn lại dễ dàng tin tưởng nàng đến vậy.
Là do tình nghĩa phu thê à? Cũng chẳng phải.
Hắn cũng không biết, chỉ đành đem nàng lên giường ngủ, còn chính mình nằm trường kỷ.
Hắn cùng nàng đã phân rõ ngày ai được nằm giường, nhưng đôi khi, hắn vẫn chiếu cố nàng một chút.Bỗng nhiên, đêm đó, Vũ Kiệt lại mơ thấy cô gái nhỏ tên Uyển Nhi..