Sau khi nghe Diệp Thanh An hỏi, Mộ Dung Trì Yến liền cảm thấy có chút không vui, hắn nhíu mày nói: "Vương phi có vẻ quan tâm tới người của ta."
"Không hẳn, chỉ là không nhìn thấy nên hỏi thôi, dù sao hắn cũng là thuộc hạ thân cận của ngươi.
Hai người lúc nào chẳng như hình với bóng."
Diệp Thanh An nhàn nhạt đáp.
"Ta cứ cảm thấy câu nói này còn có ý nghĩa khác."
Diệp Thanh An: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
"..." Mộ Dung Trì Yến: "Vĩnh Bân nói có việc cần làm, ta cũng đâu phải người ác độc, hắn nghỉ thì nghỉ."
Diệp Thanh An im lặng nhìn Mộ Dung Trì Yến như thể xác nhận việc này đúng hay sai.
Hắn bị nàng nhìn tới sởn gai ốc, cũng nhìn ra nàng nghĩ gì.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười nhịn không được lên tiếng: "Ta lừa ngươi..." làm gì.
Nhưng chưa nói hết câu liền nghe thấy Diệp Thanh An cười trào phúng.
"Phải ha, vương gia có thể tốt với mọi người, chỉ với ta là không thể.
Nếu đã vậy thì sau này có thể đừng làm phiền ta chứ."
"Ngươi..."
Diệp Thanh An không để hắn nói mà tiếp tục: "Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Ngươi cứ vui vẻ với trắc phi của ngươi, đừng đụng đến là được ta."
Nàng cứ như đang trần thuật lại mọi thứ nhưng trong giọng nói lại có ý tứ đe dọa.
"À, phải rồi.
Bây giờ chưa được nhưng sớm thôi, ta với ngươi hòa ly, được không?"
Đây không phải quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời, nàng đã trằn trọc suy nghĩ từ khi lần đầu gặp hắn rồi.
Và sau khi gặp người nhà nguyên chủ thì lại càng chắn chắn.
Nàng cảm thấy hòa ly là đáp án tốt nhất dành cho cả hai người.
Từ lúc xuyên qua tới giờ quá nhiều vấn đề nên giờ Diệp Thanh An mới có thể nói ra.
Mộ Dung Trì Yến tuy rất ghét Diệp Thanh An nhưng trước đến giờ chưa bao giờ dám nghĩ tới việc sẽ hưu nàng.
Dù sao thân phận của nàng vốn đặc biệt, nghe thế cả người đã lập tức cứng đờ lại.
Hắn không hiểu sao có cảm giác rất lạ, nhưng chắc chắn không phải vui mừng.
"Diệp Thanh An, ngươi có ý gì?" Giọng điệu của hắn phút chốc trở nên lạnh tanh.
"Nghĩa trên mặt chữ."
Diệp Thanh An một lần nữa nhớ tới nguyên nhân dẫn tới hôn sự này.
Nàng dùng một chất giọng nhàn nhạt, điềm đạm mà giải thích: "Mối hôn sự này là ta đơn phương ép buộc, cũng không phải vương gia tình nguyện.
Ta có thể nhìn được ngươi không quá hài lòng với hôn sự này.
Hòa ly, ngươi tự do, ta cũng tự do không phải tốt sao?"
Mặc dù ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng khi nói mấy câu cuối cùng, Diệp Thanh An không nhịn được mà nâng cao giọng.
Hòa ly, nhất định phải hòa ly!
Dù sao nguyên chủ cũng rất giàu, nàng định làm gì đó kiếm thu nhập ổn định chút rồi cùng Mặc Như sống yên ổn ở thế giới này.
Diệp Thanh An kiếp này chỉ muốn sống thật tốt, tránh xa tranh đấu thị phi.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi?"
Diệp Thanh An không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, chẳng phải nên vui mừng hay sao.
"Ta nghĩ rất lâu rồi.
Trước đây 'ta' từng thích ngươi nhưng bây giờ ta không muốn thích ngươi nữa."
"...Được."
Diệp Thanh An cuối cùng cũng đã có được đáp án mà mình nghĩ tới.
Trong xe lại tiếp tục im lặng.
"Ta..."
Mộ Dung Trì Yến chẳng hiểu sao muốn giải thích về lúc nàng hôn mê trong cung.
Hắn vốn bên cạnh nàng không đời nửa bước, lúc nghe hoàng huynh triệu kiến còn định không đi.
Nhưng nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là đi một lát, nàng hôn mê cũng lâu như vậy rồi.
Chắc lúc hắn quay lại Diệp Thanh An cũng chưa tỉnh.
Ai ngờ hắn vừa đi nàng liền tỉnh dậy.
Khi Mộ Dung Trì Yến nhận được tin là lúc nàng muốn về vương phủ, hiện đang đi cáo biệt với Diệp Thư Tâm.
Hắn đi theo Mộ Dung Trì Hạo tới.
Tuy DiệpThanh An không nhìn Mộ Dung Trì Yến nhưng hắn lại thu tất cả hành động của nàng vào mắt.
Và rồi câu giải thích đến miệng lại thành: "Ta nhớ hai ngươi cũng hay đi với nhau mà, nàng ấy đâu?"
"Ý vương gia là Mặc Như."
"Không."
"Vậy là Viên Hân?".