Sau khi nói xong câu này Mặc Như liền kéo Diệp Thanh An đi để lại bà chủ há miệng kinh ngạc.
Đến tận lúc hai người biến mất giữa biển người thì bà chủ mới hồi phục tinh thần.
Bà ấy lắc đầu cảm thán một câu: "Thiên hạ bây giờ đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Đúng vậy, bà chủ tin sái cổ.
Còn Mặc Như sau vài bước nỗ lực cũng không thể gồng lên nổi nữa.
"Ha ha ha..."
Mặc Như cười tới mức thiếu chút nữa vứt luôn hình tượng mà lăn ra đường cười.
Chỉ cần nhớ tới biểu cảm của bà chủ sạp hàng là nàng ấy liền không nhịn được cười lớn.
Người đi đường may mà không quá để ý, chỉ là quay đầu thoáng qua rồi lại làm việc của mình.
"Haizz."
Diệp Thanh An cười trong nỗi bất lực, nàng thở dài một tiếng.
Sau đo hai người lại tiếp tục đi dạo.
Đấu lạp mà Diệp Thanh An đội có vài lần bị gió thổi bay, khuôn mặt kinh diễm rung động lòng người như ẩn như hiện làm tăng thêm sức quyến rũ cùng sự bí hiểm.
Ánh mắt nhìn nàng còn nhiều hơn khi nãy.
Mặc Như thì thật sự rất rất không biết nên miêu tả thế nào.
Khuôn mặt nàng ấy lúc xanh lúc đen.
"Chủ nhân." Mặc Như nhẹ giọng gọi.
Diệp Thanh An: "Sao vậy?"
"Chúng ta đi thay y phục."
Diệp Thanh An nhìn nàng ấy từ nãy tới giờ sao lại không biết Mặc Như nghĩ gì.
Lúc định đồng ý thì lại nhớ tới bà chủ bán đấu lạp, Diệp Thanh An như vô ý hỏi: "Tại sao? Bộ này không đẹp à."
Bộ này là Mặc Như đích thân chọn cho Diệp Thanh An.
Phong cách của nguyên chủ và nàng rất giống nhau.
Đều thích màu nhạt.
Mặc Như nói thật lòng: "Không phải, là rất đẹp."
Diệp Thanh An thắc mắc: "Vậy sao phải đổi?"
Mặc Như căng da đầu nói dối: "Chủ nhân, ngài tính mặc nữ trang vào thanh lâu à?"
Diệp Thanh An: "Bây giờ là ban ngày."
"Đến thanh lâu còn quan trọng ngày đêm sao?"
"Phụt—"
Diệp Thanh An nhỏ giọng cười, cũng không phản bác.
Mặc Như cũng không nói thêm nữa mà đi tới đổi hai bộ nam trang.
Diệp Thanh An cũng không mang đấu lạp nữa.
Hai người tiếp tục đi trên đường lớn, chỉ là bây giờ ngoài nam nhân ra còn có cả nữ nhân nhìn về phía họ.
Hai 'nam nhân' một người thanh y, nhìn qua phóng khoáng dễ gần.
Tướng mạo có phần ngây ngô làm nổi bật sự tươi sáng của Mặc Như.
Đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, mũi huyền đảm.
Người còn lại một thân bạch y diện mạo y như quan ngọc (ngọc không tì vết, gắn trên mũ quan thời xưa), mặt mày sáng sủa khoan khoái như họa.
Một đôi mắt hoa anh đào đáng lẽ nên mang vẻ phong lưu đa tình, nhưng lại bởi vì khí chất tự phụ, lãnh đạm của nàng mà hết sức trong trẻo lạnh lùng, khiến phong thái tao nhã cùng diện mạo tinh xảo của Diệp Thanh An không có chút mảy may xung đột.
Ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh trong, lỗi lạc đứng ở đó, giống như trích tiên không thể khinh nhờn.
Mặc Như bên ngoài vẫn cười nhưng bên trong lại gào thét.
Tại sao? Tại sao chứ?
Tại sao lại có chuyện bất công như vậy?
Mặc Như rất không phục.
Trên đời này sao lại có một người mặc nữ trang thì dung mạo kinh diễm thế tục, còn nam trang thì đừng nói nữ nhân đến nam nhân còn nhìn nàng như mấy tên đoạn tụ tìm thấy con mồi vậy.
Diệp Thanh An cũng khá là cao.
Mà Mặc Như lại cao hơn nàng một chút.
Mặc Như quyết định đưa nàng tới thanh lâu luôn, đỡ cho mấy người nhìn được ăn không được mà tự nghẹn chết chính mình.
Vừa vào cửa đã nghe mùi son phấn, bên trong thanh lâu tiếng sáo trúc không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt.
Thấy hai người khí độ bất phầm, lão bản nương ân cần chào đón.
"Hai vị công tử này khá lạ mắt, lần đầu đến Vũ Nhạc lâu chúng tôi sao?"
Mặc Như cười nói: "Đúng vậy, nghe nói tối nay hoa khôi nổi tiếng là Hàn cô nương tổ chức thi đánh đàn tại đây, người thắng có thể gặp riêng nàng, chuyện vui như vậy sao có thể bỏ lỡ.".