Nhưng vị huynh trưởng này của nangg cũng thật là một người không biết che giấu cảm xúc.
Theo như nhận định của nàng có lẽ hoàng thượng cũng đã nhận ra chút gì đó, nhưng thôi nghĩ nhiều làm gì cái chính là nàng trong sạch.
Nàng chẳng giành tình cảm cho bất kỳ ai cả, ngay cả hoàng thượng cũng chỉ có một chút gì đó thôi.
Nghĩ thoáng ra một chút nàng liền bước vào phòng để ngâm mình trong làn nước ấm đã được A Bích chuẩn bị sẵn.
Từ khi xuyên không đến đây nàng có thói quen ngâm mình để thư giãn và thả lòng tâm tình.
A Bích đã rải sẵn rất nhiều hoa vào trong bồn tắm cho nàng, nàng không thích khi mình tắm có người đứng bên cạnh nên A Bích đứng ở bên ngoài chờ nàng sai bảo.
Nàng lim dim đôi mắt để tận hưởng thì bỗng nhiên một bóng người đổ xuống ôm lấy nàng.
Cẩm Tĩnh giật mình liền giẫy dụa định hô to thì tiếng khàn khàn vang lên:
"Ái phi là trẫm, nàng đừng hét lên lại kinh động đến thị vệ bây giờ ".
Lúc này Cẩm Tĩnh mới hoàn hồn vội nói:
"Hoàng thượng thật là vào mà không báo trước gì cả, thần thiếp đang tắm người có thể đợi bên ngoài mà, con tim nhỏ bé của thiếp sắp bị người hù chết rồi ".
Hoàng thượng nhìn mỹ nhân không mảnh vải đang ngồi trong bồn tắm, bờ vai trần của nàng cùng cặp tuyết phong đang phập phồng vì sợ hãi khiến cho Y miệng đắng lưỡi khô.
Y không nói gì liền đưa tay bế nàng lên, thật nhanh chóng lấy chiếc khăn quấn nàng tròn vào trong và đi về phía giường lớn.
Lúc này Cẩm Tĩnh chỉ ngơ ngác nhìn hoàng thượng khiến cho Y bật cười vì biểu cảm của nàng.
Hoàng thượng đặt nàng vào giường giọng lúc này đã bị tình dục chi phối liền nhỏ nhẹ nói:
"Mỹ nhân nàng thật là đẹp, cứ ở gần nàng là trẫm lại không làm chủ được mình ".
Nói rồi Y ngấu nghiến lấy môi nàng khiến cho Cẩm Tĩnh vội vàng quên cả hít thở.
Hai người quấn quýt lấy nhau, một cảnh hương sắc diễn ra vô cùng nhịp nhàng trong phòng.
Lúc này A Bích đã hiểu ý vội vàng đứng ở bên ngoài canh gác.
Trải qua một trận kích tình, hoàng thượng ôm Cẩm Tinh lúc này đã mệt lử người ra, nàng đánh nhẹ vài vai Y và thủ thỉ nói:
"Hoàng thượng thật không biết khống chế gì cả, mỗi lần đều làm thần thiếp mệt chết mất ".
Ẩn Dương cười nói:
"Ai bảo nàng quyến rũ trẫm làm chi, mỗi lần ở gần nàng trẫm đều không khống chế được ".
Cẩm Tĩnh hoàn toàn bó tay với suy nghĩ bá đạo của hoàng thượng đành nằm im.
Thấy nàng không nói gì Y chỉ mỉm cười rồi hỏi nhỏ:
"Vị ca ca của nàng có vẻ rất thân thiết với nàng, hai người từ nhỏ đã sống chung với nhau sao ".
Cẩm Tĩnh nghĩ thầm, rồi rồi đến rồi đây nàng biết trước sau gì hoàng thượng cũng hỏi đến mà chẳng qua nàng không nghĩ là nhanh như thế thôi.
Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng nói:
"Mặc Đình ca ca được phụ thân thiếp thi nhận khi đi đánh trận, nghe nói cả nhà huynh ấy đều chết hết chỉ còn mình huynh ấy, phụ thân thương cảm nên đưa về, có lẽ người không biết phụ thân rất yêu thương một mình mẫu thân nên ông không lấy thê thiếp.
Mà mẫu thân sau khi sinh thiếp xong thì tử cung bị ảnh hưởng nên không thể sinh con được nữa.
Tuy trong nhà tổ mẫu hối thúc phụ thân lập thê thiếp nhưng phụ thân nhất quyết không chịu cuối cùng vì không chịu được áp lực nên phụ thân đã chuyển ra ngoài để sống.
Nhận Mặc Đình ca ca cũng là có duyên nên hai người đã nhận huynh ấy làm nghĩa tử để sau này có người thờ cúng ".
Lucs này hoàng thượng mới hiểu liền gật đầu cảm thán nói:
"Hóa ra là như vậy, Hạ lan Tướng quân thật là một phu quân tốt ".
Cẩm Tĩnh đắc ý nói:
"Đương nhiên rồi, phụ thân thiếp là nhất mà ".
Nhưng hoàng thượng lại quay sang hỏi:
"Nàng chưa nói rõ cuộc sống của hai người nàng và Mặc Đình cho ta nghe ".
Cẩm Tĩnh liền cười nói:
"Có gì mà kể chứ, lúc phụ thân đưa huynh ấy về là khi huynh ấy được năm tuổi, sống ở Hạ Lan phủ đến khi mười tuổi thì phụ thân đã đưa huynh ấy vào quân doanh để sinh sống và rèn luyện, chỉ thỉnh thaongr trở về phủ vào dịp tết thôi, muội và huynh ấy còn chẳng nói chuyện với nhau được mấy ý ".
Lúc này cơ mặt của Ẩn Dương mới thoáng giãn ra rồi hỏi:
"Vậy không phải là thường xuyên tiếp xúc với nhau, không phải là thanh mai chúc mã hả ".
Cẩm Tĩnh đánh nhẹ vào vai Y và nói:
"Người nghĩ đi đâu ấy vậy, thanh mai chúc mã gì chứ, muội coi huynh ấy như ca ca ruột, kiếp này thiếp chỉ trúng tiếng sét ái tình vơi một mình người thôi ".
Hoàng thượng bật cười rồi nói:
"Nàng gặp trẫm khi nào mà nói như vậy, trẫm nhớ lần đầu tiên gặp nàng là khi nàng nhập cung mà "
Cẩm Tĩnh cười khúc khích nói:
"Thật ra trước đó thiếp đã gặp người ở bãi săn, tư thế oai hùng của hoàng thượng đã khiến thiếp si mê, luc đó thiếp đã nhân định nhất định là người chứ không là ai khác, cho dù là thiếp thất cũng được. Vì vậy thiếp mới xin phụ thân cho thiếp nhập cung chứ không người nghĩ phụ thân thiếp tự yên dâng nữ nhi duy nhất cho người sao ".