Khi tất cả các vị khách quan đã yên vị lúc này Tổng đốc mới đứng lên tuyên bố lý do khai mạc yến tiệc.
Cẩm Tĩnh ngồi ở trên thầm quan sát, nàng đã vô tình nhìn thấy người quen mà mới sáng nay nàng mới chạm trán phải.
Cũng đúng thôi nàng ta là nữ nhi của quan chắc chắn sẽ có mặt ở đây mà, nhìn biểu hiện của nàng ta khi phát hiện ra nàng khá là buồn cười.
Cẩm Tĩnh liếc mắt sang nhìn bên cạnh thấy có một vị tiểu thư còn khá là trẻ trái ngược với vị cô nương kia.
Dáng vẻ nàng ta trông thật liễu yếu đào tơ nhìn thoáng qua thì chỉ muốn che chở vào lòng, đúng chất của người con gái Giang Nam.
Không biết nam nhân thì thế nào chứ bản thân Cảm Tĩnh không thích kiểu người này cho lắm, nhìn sơ qua có vẻ giả tạo thế nào ấy.
Nàng cũng là nữ nhân, lúc mềm mỏng cũng mềm mỏng được nhưng không có vẻ bi lụy dựa dẫm như thế nàng thấy không quen.
Màn biểu diễn bắt đầu diễn ra, từng tiết mục múa hát được biểu diễn, đúng là mỗi vùng miền một phong tục khác nhau.
Cẩm Tĩnh là người tò mò nên nàng khá hứng thú với điệu múa trên, nên khá là chuyên tâm.
Ẩn Dương thấy vậy thì mỉm cười cưng chiều, Y thích nàng ở rất nhiều điểm, giống như bây giờ chẳng hạn, tính cách rất thẳng thắn, cái gì nàng thích nàng sẽ rất chuyên tâm còn không thì nàng chẳng thèm ngó đến nữa.
Vì lần trước Cẩm Tĩnh say rượu đã nháo một trận rồi nên lần này Ẩn Dương không cho nàng uống nữa, ngược lại nàng rất chịu phối hợp chỉ yên lặng ăn điểm tâm và uống nước trái cây.
Không khí đang vô cùng hài hòa bỗng nhiên Lâm đại nhân đứng lên giọng có vẻ đã hơi say, ông ta nói:
"Không biết có thể hỏi Tổng đốc đại nhân, hai vị bên cạnh ngài có địa vị thế nào mà có thể ngồi ngang hàng như thế, tại hạ thật là tò mò ".
Mọi người nghe thấy thế vội im bặt mọi hành động để nghe câu trả lời, thật ra ai cũng tò mò nhưng không dám đứng lên hỏi.
May sao lại có tên Lâm Thừa này lại uống rượu say ngu ngốc hỏi.
Tổng đốc đại nhân giận tím đen mặt tuy nhiên vẫn hài hòa trả lời giọng có vẻ như trấn áp:
"Lâm đại nhân uống say rồi, nhiều khi biết quá nhiều không tốt đâu, ông chỉ cần biết là một người quan trọng là được ".
Mọi người nghe thấy Tổng đốc đại nhân nói thế thì đã chắc chắn mười phần người thanh niên trẻ tuổi kia có lai lịch bất phàm.
Tuy nhiên tên Lâm Thừa này lại vô cùng ngu xuẩn bảo sao hai đứa con cũng sốc nổi như thế, giọng hắn lè nhè nói:
"Quan trọng, quan trọng như thế nào kia chứ, có bằng hoàng thượng ở kinh thành không, Tổng đốc không biết sao, nữ nhi của ta sắp được đặc cách tham tuyển tú nữ đó biết đâu lại được hoàng thượng sủng ái thì sao ".
Ông ta nói xong rồi cười lớn một cách ấu trĩ mà không biết mọi người ở đây đã tái mét mặt nhất là Tổng đốc và tổng đốc phu nhân.
Người con gái lúc này thấy phụ thân đã say và nói lung tung vội đứng dậy tạ lỗi rồi kéo phụ thân về.
Có thể nói nàng ta rất có uy với mấy người kia, họ đều răm rắp làm theo.
Ẩn Dương và Cẩm Tĩnh thì ngồi im để xem kịch vui, xem xem Tổng đốc đại nhân sẽ giải quyết ra sao.
Tổng đốc liền nhanh đứng dậy ra hiệu cho thuộc hạ rồi nói:
"Lâm Thừa quá say rồi tốt nhất không nên ở lại chỉ nói lung tung gây sự tình đáng tiếc, người đâu đưa Lâm đại nhân ra về, sáng mai ông ta tỉnh rượu thì đến gặp ta ".
Thuộc hạ thấy Tổng đốc tức giận như vậy vội vã đưa Lâm Thừa ra khỏi yến tiệc một cách nhanh chóng, mặc dù ông ta có cưỡng chế cũng không được.
Vị tiểu thư kia vội vàng tạ lỗi rồi cùng đoàn người Lâm gia theo phụ thân trở về.
Lúc này nàng ta đã không còn vẻ e lệ yếu đuối muốn che chở nữa rồi, Cẩm Tĩnh chỉ cười khẩy chứ không nói gì.
Người này ở trong cung thật nhiều, nàng cũng chẳng lạ lẫm gì, lúc đầu nàng còn tưởng nàng ta cao siêu thế nào cơ.
Người mà Cẩm Tĩnh cảm thấy khó đối phó nhất là người chẳng vướng bận điều gì, không cần nghĩ đến ai, lúc nài cũng ra vẻ cao cao tại thượng là nàng cảm thấy nản nhất.
Sau sự việc Lâm đại nhân qua đi không ai còn muốn hỏi danh tính của vị công tử trẻ tuổi kia nữa, ai ai cũng vui mừng vì vấn đề kinh thương, vận chuyển hành hóa về kinh thành đã bước đầu thành công.
Sản lượng tiêu thụ các mặt hàng phía Nam về phía Bắc rất lớn nhưng việc vận chuyển lại vô cùng khó khăn, nạn cướp bóc quá nhiều ngay cả đường bộ lẫn đường thủy đều không khó tránh khỏi.
Nay Tổng đốc đã đàm phán và tìm ra được cách vận chuyển an toàn và nhanh nhất có thể, tuy có mất một lượng phí vận chuyển nhưng hoàng hóa lại được an toàn đó là điều mà ai cũng mong muốn.
Ẩn Dương đã kết hợp với ám vệ cùng quân đội riêng của mình và quân của Tổng đốc đã tiêu giệt được khá nhiều băng đảng cướp bóc cho nên bây giờ việc vận chuyển đã dễ dàng hơn.