Như sực nhớ ra chuyện gì hoàng thượng quay ra hỏi đại phu:
“Vậy tại sao nàng ấy lại mệt mỏi như thế, liệu thai nhi có ảnh hưởng gì không?”.
Đại phu vội vàng nói:
“Dạ không thưa hoàng thượng đó là thai nghén của thai kỳ thôi, qua giai đoạn này sẽ hết, nương nương cố gắng ăn uống bồi bổ vào là được ạ!”.
Cẩm Tĩnh liền gật đầu, trách nàng cũng khá là vô tâm, lần này kì nguyệt san của nàng không đến nàng cứ nghĩ là chuyện bình thường bởi mọi lần nàng cũng bị như vậy vì tác dụng phụ của thuốc ai ngờ.
Nhưng cũng may phát hiện kịp thời, thời gian này nàng sẽ nghỉ ngơi để an thai.
Hoàng thượng lúc bầy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh thưởng cho tất cả mọi người, công việc vừa thuận lợi suôn sẻ mà nàng lại đúng lúc có thai thật là song hỷ lâm môn.
Hoàng thượng tuy nhiên vẫn lo lắng liền hỏi:
"Bây giờ nàng ấy cần nghỉ ngơi trong bao lâu thì mới có thể đi được quãng đường dài ".
Đại phu liền cung kính trả lời:
“Cái thai của nương nương chỉ cần tĩnh dưỡng ba tháng rồi vận động nhẹ nhàng và uống thuốc bổ là không sao ạ!”.
Hoàng thượng nghe thấy vậy thì yên tâm lệnh cho đại phu phải túc trực để chăm sóc nàng xuyên xuốt thời gian này không được lơ là.
Rồi hoàng thượng phất tay cho mọi người lui xuống, nhẹ nhàng đỡ nàng lên và nói:
"Thừa tướng gửi thư đến hỏi xem bao giờ trẫm trở về nhưng hiện tại sức khỏe của nàng đang như thế trẫm sẽ rời lại lịch đến khi nàng khỏe hẳn rồi chúng ta sẽ lên đường, nàng có gắng ăn uống cho hài tử khỏe mạnh ".
Cẩm Tĩnh cảm động nép vào lòng hoàng thượng, thật sự không bõ công thời gian này nàng bỏ ra công sức, nhiêu lúc nàng cảm nhận được tình cảm thật lòng của Y nhưng nàng không dám đón nhận.
Nàng sợ rằng tình cảm đế vương mỏng manh, có thể bây giờ Y yêu nàng thật đấy nhưng một khi hết yêu.
Mà đến khi nàng hết lòng hết dạ yêu Y thì sợ sẽ nhận về sự đau lòng nên nàng mới không dám mở rộng lòng mình.
Thôi cứ đến đâu hay đến đấy thôi, nếu tình cảm Y giành cho nàng thật lòng thì sớm chiều không thể mất đi, còn nếu là trong phút chốc thì nàng cũng chẳng luyến tiếc làm chi, yên tâm làm sủng phi là được rồi.
Mấy ngày nay vì hài tử trong bụng Cẩm Tĩnh đã xố gắng ăn uống nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng đi ra ngoài để dạo như thế cũng giúp tinh thần phấn chấn hơn.
Còn may là nàng không bị nôn nghén chứ nếu không còn không biết phải khổ như thế nào nữa.
Hoàng thượng thì ngày ngày bên cạnh nàng, Y khá chờ mong hài tử này.
Đại hoàng tử là nhi tử của hoàng hậu, nàng ta là đích nữ của Hoa thị nên sự mong chờ hài tử nói thật là không có.
Đến khi hiền phi và Giai tần mang thai sinh ra đại công chúa và nhị công chúa thì hoàng thượng đang mải mê với triều chính vì Y mới lên ngôi không lâu phải sử lý bao nhiêu công vụ bộn bề nên không có thời gian để ý đến.
Còn với nàng thì hoàn toàn khác biệt, Y và nàng thời gian này như hình với bóng chứng kiến hài tử dần dần lớn lên tình cảm vì thế mà nhiều hơn hẳn.
Mà cũng một phần có lẽ yêu ai thì yêu tất cả mọi thứ của người ấy nên giành khá nhiều tình cảm cho hài tử chưa chào đời này dù là hoàng tử hay công chúa.
Cẩm Tĩnh nghĩ cũng cảm thấy vô cùng may mắn, nàng có thai trong thời gian này chờ đủ ba tháng thai ký ổn định rồi tính quãng đường hồi kinh là thai nhi đã được bốn tháng rưỡi.
Nàng chỉ cần cẩn thận một chút thì không kẻ nào có thể làm hại hài tử của nàng.
Bản thân thân thân thể này đã trải qua một lần sinh non mãi mới tu dưỡng lại được nên không thể có sai sót được.
Cũng may nàng thấy được biểu hiện của hoàng thượng mấy ngày hôm nay không bài xích hài tử cho lắm mà ngược lại khá là yêu thích.
Khiến cho nàng càng cảm thấy yên tâm hơn, hoàng thượng yêu thích thì sự đảm bảo của thai nhi ở trong hoàng cung sẽ an toàn hơn.
Thời gian này nàng chỉ ăn và nghỉ ngơi chẳng mấy chốc tăng cân nhanh chóng, da dẻ nàng không xấy xí như những thai phụ khác mà ngược lại càng mịn màng hơn.
Tổng đốc phu nhân khi biết tin nàng có thai thì đã vội đến thăm nàng, mang biết bao nhiêu đồ tẩm bổ cho thai phụ và dặn dò nàng rất nhiều thứ từ phải kiêng cái này, không được dùng cái kia, hương liệu nào nhạy cảm hương liệu nào nhất đinh không được dùng và nhất là chuyện phòng the phải giảm lại…
Cẩm Tĩnh vui vẻ nhận lấy hết và lắng nghe lời của bà thật sự nàng lần đầu tiên mang thai nên chẳng biết nhiều.
Qua sách vở thì cũng chỉ hạn chế chứ không thể biết hết được, mà A Hoa A Nhược làm gì có kinh nghiệm chứ, hỏi đại phu nhiều khi cũng khó may mà còn có bà.
Qua tiếp xúc nàng nhận thấy phu nhân thành chủ là một người khá hòa đồng thân thiện và tình cảm không như những phu nhân quan lại khác.