Hậu cung cứ như thế mà bị xáo trộn, mỗi người một suy nghĩ riêng, trữ tú cung của hoàng hậu thì ngoài việc thỉnh an buổi sáng sớm, thời gian còn lại thì đóng cửa không tiếp bất cứ một ai.
Cuối cùng sau một tháng im lặng hoàng cung lại không khí nhộn nhịp vui vẻ để chuẩn bị cho lễ sắc phong Tĩnh Quý Phi cùng lễ đầy tháng của nhị hoàng tử.
Sau bao nhiêu chọn lựa và suy nghĩ cuối cùng hoàng thượng mới đặt được tên cho nhị hoàng tử là Triệu Ẩn Thành.
Cẩm Tĩnh cũng khá thích cái tên này, thời gian này tối ngày bên nhau nàng cũng đã dần buông bỏ lòng mình, suy nghĩ không còn tiêu cực nhiêu như trước.
Những gì hoàng thượng làm nàng đều biết hết, cái nàng thích ở hoàng thượng là không thích nói nhiều không thích hứa hẹn mà trực tiếp làm luôn.
Điều này khiến cho nàng dần dần cảm thấy có lòng tin vào Y nhiều hơn, tuy nhiên nàng vẫn có chút vướng mắc giữa giàn hậu cung của chàng nên đôi khi vẫn suy nghĩ linh tinh.
Ngày hôm đó các phi tần đều có mặt đông đủ để dự lễ sắc phong, hoàng hậu khuôn mặt tiều tụy có mặt tại buổi lễ, tuy đã được trang điểm tỷ mỷ nhưng vẫn không che giấu được vết thâm khóe mắt.
Cẩm Tĩnh mặc cung trang giành riêng cho Quý Phi nhìn voi cùng cao quý và trang trọng.
Tuy mới sinh xong nhưng Cẩm Tĩnh rất ăn uống và nghỉ ngơi có chế độ nên thân hình và vóc dáng nàng co lại rất nhanh, nhìn kỹ thì còn đẹp hơn lúc trước.
Da dẻ nàng hống hào hơn và người có vẻ có thịt hơn không như lúc chưa có hài tử nhưng vẫn không mất đi khí chất vốn có của nàng.
Khi Cẩm Tĩnh bước ra tất cả các cung nữ đều ngây người, bình thường nàng rất ít khi trang điểm nên hôm nay khi A Hoa trang điểm và giúp nàng khoác lên mình bộ cung trang nhìn nàng thật sự quá nổi bật.
Ma ma đang bế tiểu hoàng tử cũng phảo nói thêm vào:
"Nương nương người thật là xinh đẹp, lão nô là nữ nhân mà còn mê mẩn thế này huống chi là nam nhân như hoàng thượng ".
Cẩm Tĩnh chỉ mỉm cười chứ không nói gì, bởi vì chính nàng nhiêu lần nhìn vào trong gương cũng thầm hâm mộ dung nhan này mà, da dẻ thật sự quá là mềm mại.
Nàng quay sang vuốt nhẹ hài tử rồi ôm con vào lòng, cùng mọi người lên kiệu để đến nơi tổ chức lễ sắc phong.
Ánh mắt cyar nhị hoàng tử vô cùng linh hoạt, hết ngó bên này đến bên kia, trẻ nhỏ thật sự là lớn rất nhanh, mới một tháng mà đường nét bé đã thay đổi rõ rệt vô cùng đáng yêu.
Hoàng thượng, hoàng hậu, các vị phi tần cùng các quan đại thần đã đến dự đông đủ chỉ chờ đến giờ lành.
Cẩm Tĩnh ngồi trong phòng chờ nhưng lại chẳng lo lắng điều gì, nang vui vẻ chơi cùng vời hài tử của mình.
Đứng trước ống kính đã quen nên mấy cái chuyện sắc phong trước đám đông này nàng cảm thấy quá bình thường.
Tối hôm qua ma ma sợ nàng hồi hộp mà làm sai nghi lễ dẫn đến lễ sắc phong không được chu toàn, ma ma thì lo lắng còn nàng thì lại bình thường.
Tuy nhiên nàng vẫn nghiêm túc lắng nghe để lúc đó không có sai sót, biết đâu giữa quá trình sắc phong lại có kẻ gây khó dễ thì sao chứ.
Tiếng kèn vang lên báo hiệu lễ sắc phong chuẩn bị bắt đầu, hoàng thượng mỉm cười đứng dậy để tiến vào bên trong.
Ánh mắt hai người nhìn nhau như chỉ có cả hai, Ẩn Dương mỉm cười cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay nàng thật là xinh đẹp, đây mới là bước đầu trẫm thực hiện lời hứa với nàng ".
Rồi Y cầm lấy tay nàng, hai người tay trong tay để bước ra chính điện trong sự chứng kiến của các quan đại thần và toàn thể mọi người.
Nàng bước ra trong sự ngưỡng mộ cùng ghanh tỵ của các phi tần, đây là niềm mong ước của tất cả bọn họ.
Từ trước đến nay phi tần có được sủng ái, phong quang đến đâu cũng mãi vẫn chỉ là thân phận thiếp thất vậy mà bây giờ hoàng thượng lại đặc cách ban nến long phượng cho Tĩnh Quý Phi mà đáng lý ra chỉ có hoàng hậu mới xứng đáng có được nó.
Điều này từ trước đến giờ đây là đời vua đầu tiên trong lịch sử có thánh chỉ như vậy.
Cẩm Tĩnh dáng vẻ khí chất bước đi trong sự ghen tỵ của mọi người.
Hạ Lan Tướng quân và phu nhân thì mắt đỏ hoe, bọn họ mừng vì cuối cùng nữ nhi của mình cũng đã trưởng thành, gặp được người tốt với nữ nhi.
Thân làm phụ mẫu ai cũng muốn con cái mình được hạnh phúc hai người cũng như vậy.
Lúc đầu khi biết được hoàng thượng ban chiếu chỉ đó bọn họ đã vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật.
Mãi đến khi có các quan đến tận phủ tướng quân chúc mừng lúc đó hai người mới dám tin đó là sự thật.
Lúc đầu thì họ khá là lo lắng, bởi vì tiền lệ này từ trước đến giờ chưa có ở Thục quốc, bọn họ sợ rằng nữ nhi mình sẽ bị cô lập và bài xích, sợ rằng các quan đại thần sẽ phản đối thánh chỉ này.
Nhưng khi bọn họ nhận được lá thư hoàng thượng bí mật gửi cho mình thì tinh thần chiến đấu của Hạ Lan tướng quân hừng hực hơn bao giờ hết.