Phế Phi Phục Sủng

Ông ra sức ủng hộ nữ nhi trong tất cả các buổi lâm triều, những ai không ủng hộ sẽ là địch nhân trong mắt ông.

Từ trước đến giờ ông là võ tướng nên không nói những lời hoa mỹ như quan văn nên một số quan đại thần khá là nể sợ ông.

Kết hợp với sự vững vàng và kiên định của hoàng thượng nên mới đàn áp được sự việc lần này.

Hạ Mặc Đình đã bị hoàng thượng đưa đi trấn áp ở biên quan nên không biết việc này, nếu Y ở nhà thì chắc chắn nàng sẽ có thêm người chống lưng.

Cẩm Tĩnh quay sang nhìn phụ mẫu rồi mỉm cười gật đầu cho bọn họ yên tâm.

Từng bước chân của nàng bước đi là ngàn mũi tên đâm vào ngực hoàng hậu, chưa bao giờ nàng ta cảm thấy xấu hổ và lúng túng như bây giờ.

Trong lòng nàng ta một nỗi ấm ức to lớn, nàng ta thề sau này bằng bất kỳ giá nào cũng phải trả lại sự nhục nhã này.


Hoàng thượng cùng Cẩm Tĩnh hoàn thành tất cả nghi lễ sắc phong trong sự chứng kiến của mọi người.

Cuối cùng là nghi lễ trao sách bảo và kim ấn cho Tĩnh Quý Phi, bước cuối cùng này là thuộc về hoàng hậu.

Mọi người cùng tò mò hướng mắt lên chính điện để xem kịch vui, ai cũng biết hoàng hậu có mẫu tộc lớn xuất thân là đích nữ của Hoa gia thuộc thế gia đứng đầu.

Hôm nay phải lâm vào tình cảnh này không hiết biểu hiện sẽ ra sao.

Tuy nhiên trái ngược với suy nghĩ của mọi nhười, hoàng hậu đứng lên mỉm cười hòa nhã giao ra sách bảo và kim ấn còn không quên chúc mừng nàng.

Điều này khiến cho các phi tần và quan đại thần cảm thấy hụt hẫng, bọn họ đang muốn chứng kiến hai thế gia lớn tranh đấu với nhau.

Để bọn họ đứng ngoài được lợi, tuy nhiên hoàng hậu lại không biểu hiện như những gì bọn chúng mong chờ.

Kết thúc lễ sắc phong vô cùng hoàn hảo, Hoàng thượng cùng Tĩnh quý phi trở về cung điện của mình, tất cả mọi người đều ra về để chuẩn bị cho yến tiệc tối nay, đó cũng chính là lễ đầy tháng của nhị hoàng tử.

Về đến Trữ Tú Vung của mình hoàng hậu như trút bỏ hết tức giận trong lòng, nàng ta đập phá hết tất cả đồ đạc để giải tỏa.

Ánh mắt nàng ta lóe lên sự căm phẫn, nàng ta thì thầm nói:

"Là ta đã chủ quan quá coi thường ngươi, biết thế lúc trước đã không chỉ đẩy ngươi xuống hồ một cách đơn giản như thế, nhưng ngươi cứ chờ xem nỗi nhục ngày hôm nay ta sẽ bắt ngươi và hài tử của ngươi bù đắp một trăm nghìn lần ".

Tức giận qua đi, một lúc sau nàng ta lấy lại tâm tình rất nhanh, từ nhỏ nàng ta đã được dậy bảo và bồi dưỡng trở thành hoàng hậu nên tâm lý nàng ta khá vững vàng không vì chuyện này mà sụp đổ.


Nàng ta trang điểm lại dung nhan của mình và nói với cung nữ và ám vệ trong bóng tối:

"Đại hoàng tử thời gian này thế nào, có chịu khó chăm chỉ học tập hay không, các người hãy phái thêm người theo sát đại hoàng tử không thể để nó sai phạm bất cứ cái gì ".

Ám vệ vội cung kính trả lời:

“Thưa hoàng hậu, đại hoàng tử vẫn chịu khó chăm chỉ học tập xin người cứ yên tâm đi ạ, tuy nhiên đại hoàng tử rất nhớ người nhiều lần muốn gặp người không biết hoàng hậu có thể bớt chút thời gian gặp điện hạ một chút được không ạ!”.

Hoàng hậu tức giận nói:

"Vô dụng, là nhi tử của Hoa Uyển Hạ ta không được có tình cảm như thế, nó sinh ra đã chắc chắn đứng ngôi cửu ngũ chí tôn rồi không thể có thứ tình cảm con nít như vậy được, ngươi lui xuống đi, nói với nó khi nào có thời gian bổn cung sẽ đến ".

Ám vệ thấy thế vội vàng lui xuống, hắn thở dài mà không biết phải làm sao.

Đại hoàng tử cũng thật là đáng thương, mới bốn tuổi đã không được ở cùng mẫu thân, bị ép phải học tập không được vui chơi với các bạn cùng trang lứa.

Mới sinh ra đã bị ngoại tổ phụ cùng mẫu thân ruột của mình lấy làm công cụ để tranh đoạt ngôi vị và củng cố quyền lực, sinh ra trong gia đình đế vương đâu phải ai cũng sung sướng đâu.


Phụ hoàng thì e ngại thế lực của mẫu tộc hoàng hậu không đến gần đại hoàng tử, còn mẫu thân thì muốn đại hoàng tử phải tự lập từ bé nên không ngó ngàng gì tới thật sự quá đáng thương.

Lúc này Cẩm Tĩnh đã trở về Hạ Lan cung nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bộ cung trang nóng nực cùng một đống trang sức trên đầu.

Nàng quen đơn giản khi ở cung của mình rồi nên hôm nay như thế này thực không quen chút nào.

Vừa về đến phòng là nàng đã thay hết y phục và gỡ bỏ trang sức trên đầu ra.

Ẩn Dương buồn cười vì hành động của nàng, đã từ lâu rồi hai người mới quay lại cuộc sống vui vẻ như khi ở Giang Nam.

Ở ngoài thì không nói làm gì, nhưng cứ về đến Hạ Lan cung là hai người lại thoái mái, không bị những nghi lễ quân thần trói buộc.

Ẩn Dương liền ra hiệu cho A Nhược ra ngoài rồi nhẹ nhàng gỡ từng thứ trang sức trên đầu nàng ra moitj cách nhẹ nhàng vì sợ nàng đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận