Hai người họ nhận lệnh rồi đi xuống, Cẩm Tĩnh lúc này mới nhẹ nhàng đứng lên và trở về phòng.
Có lẽ thời gian sắp tới nàng sẽ khá vất vả đây, tuy nhiên an dưỡng thời gian này là quá đủ rồi, bây giờ mới chính thức là cuộc sống sau này của nàng.
Cẩm Tĩnh mỉm cười, theo như những gì nàng tìm hiểu và nghe ngóng thì hoàng thượng sẽ chưa triệu kiến nàng ngay đâu.
Một người đa nghi và cẩn thận như Y thì sẽ không làm gì mà mình không chắc chắn, bản thân nàng là nữ nhi duy nhất của phụ thân người nắm binh quyền trong tay sẽ không dễ gì mà Y vội sủng ái.
Tuy nhiên nàng sẽ chờ xem Y có thể nhẫn nhịn được bao lâu, đùa nàng là nữ nhân mà lần đầu tiên khi thấy dung nhan này nàng còn kích động nữa huống chi là nam nhi.
Thời gian này nàng lại chịu khó uống thuốc bổ và ăn uống đầy đủ nên thân hình này phải nói là quyến rũ vô cùng, nàng tin chắc rằng sẽ không một nam nhân nào không bị mê hoặc kể cả là đế vương.
Sáng hôm sau Cẩm Tĩnh vô cùng rảnh rỗi, nhớ đến lời nói hôm qua của hoàng thượng nên nàng cùng A Bích và A Huệ đi dạo xung quanh Hạ Lan cung.
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, nhẹ nhàng thanh thoát, nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng và búi tóc đơn giản.
Chỉ mới như thế thôi mà nàng đã phải thất thần một lúc trước gương, bình thường không trang điểm đã xinh đẹp nay trang điểm lên thật sự không rời khỏi mắt.
Đã rất lâu nàng chưa được ra ngoài từ sau khi xuyên không đến đây nàng cứ nhốt mình trong phòng nên chưa kịp nhìn ngắm khung cảnh cổ đại đẹp như thế nào.
Nàng như đứa trẻ hít một hơi dài để tận hưởng không khí trong lành, nếu có cơ hội nàng thật sự muốn đi khắp nơi để tiêu dao tự tại sống một quãng đời vô ưu vô lo.
Nhưng tiếc là nàng đã vào cung mơ ước đó của nàng không thể thực hiện được, tuy nhiên không sao dù gì thì nàng cũng sẽ cố tận hưởng thời khắc bây giờ để bù cho kiếp trước của nàng.
Mải dạo chơi mà Cẩm Tĩnh đi khá xa, nàng lạc đến ngự hoa viên cũng may A Bích và A Huệ đều đi theo xát cạnh nàng.
Vô tình do đi quá nhanh mà Cẩm Tĩnh suýt chút nữa đã va vào một người đi phía trước, cũng may không việc gì.
Đang lơ ngơ thì nàng nghe một tiếng giễu cợt bên tai:
"Ta tưởng là vị muội muội nào hóa ra là Cẩm mỹ nhân bị hoàng thượng cấm túc thời gian qua hay sao, ngươi không ở lại Hạ Lan cung của ngươi đi mà lại ra ngoài thế này, ngươi không sợ cả hoàng cung vì ngươi mà xáo trộn à ".
Cẩm Tĩnh ngước mắt lên, nàng đang suy nghĩ không nhớ người trước mắt là ai thì A Bích và A Huệ bên cạnh nàng đồng thanh nói:
"Tham kiến Quý Tần nương nương, nương nương vạn phúc kim an ".
Lúc này thì Cẩm Tĩnh đã nhớ ra người trước mặt là ai, không phải đó chính là người lúc trước luôn đi theo nàng bợ đỡ đấy sao.
Thật là thời thế thay đổi nàng ta đã là quý tần còn mình thì lại hạ xuống thành mỹ nhân bảo sao hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Cẩm Tĩnh liền nhún người hành lễ, dù sao thân phận nàng cũng thấp hơn nàng ta nên nhún người một chút thì đã sao, còn hơn là để nàng ta nắm lấy điểm yếu.
Tuy nhiên vị Quý tần nương nương này lại không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, ả ta nhìn thấy dung mạo như hoa của nàng thì ghen ghét trong lòng.
Ả nghĩ bây giờ mình đã là Quý Tần hơn nàng mấy phẩm cấp nên giọng rất hách dịch nói:
"Muội muội đi nhanh như vậy va vào ta mà chỉ một cái cúi đầu hành lễ là đã xong sao ".
Cẩm Tĩnh ngước lên nhìn, sao nàng không hiểu rằng nàng ta đang gây chuyện chứ, tuy nhiên Cẩm Tĩnh lại nhìn thấy từ xa một bóng dáng nam nhân mặc y phục màu vàng.
Ngoài hoàng thượng ra thì làm gì có ai có dám mặc Y phục màu vàng nữa chứ.
Cẩm Tĩnh cười khẩy rồi nhẹ giọng nói:
"Tỷ tỷ nói như vậy là sao chứ, thật ra ta chưa kịp va vào tỷ, tỷ đã tránh được rồi mà vì sao lại còn trách ta ".
Ả Quý Tần kia làm gì có chuyện nghe phải trái, chỉ cần nhìn thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia là ả ta lại cảm thấy ghen tỵ, vì sao đến tận bậy giờ ả mới thấy nàng xinh đẹp như vậy chứ.
Ả ta hét lên nói:
"Ngươi nói như vậy là nói ta đặt điều cho người đúng không, một quý nhân nhỏ nhoi mà lại không biết phép tắc như thế hả, người đâu vả miệng ".
Cẩm Tĩnh thoáng nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng đang đi đến gần thì mỉm cười ranh mãnh bước đến gần ả Quý Tần kia rồi nói khẽ:
"Trước kia ngươi là con chó bám đuôi ta vậy mà bây giờ lại muốn cắn chủ à, ngươi không xứng ".
Ả Quý Tần kia khi nghe nàng nói mấy lời như vậy thì đâu còn nghĩ được gì nữa ả ta hét lên rồi lao vào Cẩm Tĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Cẩm Tĩnh mỉm cười nhẹ vội lui ra đằng sau vẻ mặt sợ hãi nói:
"Tỷ tỷ xin tỷ nương tay, muội không biết mình đã mắc lỗi gì, xin tỷ tỷ chỉ bảo ".