Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Hắn muốn gặp Cố Nhược Vân, ý định ban đầu chỉ là hết ăn lại uống mà thôi, cũng không muốn thêm mình vào.

"Nhưng mà........"

Ngay tại lúc thanh niên nhẹ nhàng thở ra, giọng nói của Cố Nhược Vân lại truyền đến.

"Ta chỉ là tha mạng của ngươi, không tính toán hoàn toàn không so đo! Cái giá ngươi đã từng giả mạo ta, chính là về sau ngươi phải đi theo Lam Ca, nghe theo mệnh lệnh và sự chỉ huy của hắn!"

Cố Nhược Vân chỉ chỉ Lam Ca phía sau, cười tủm tỉm nhìn thanh niên.

Thanh niên không nói gì, con ngươi lại bắt đầu chuyển động.

Hắn biết, muốn cho Cố Nhược Vân tha thứ hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa nữ nhân này rất tinh minh, hắn nhưng là hối hận lúc trước xúc động, vạn nhất thật sự theo nàng, nói không chừng một ngày kia sẽ bị nàng cắn ngay cả xương cũng không thừa.

Về phần nam tử mắt xanh phía sau nàng, hình như thoạt nhìn có chút ngốc, dễ lừa hơn nữ tử này.

"Xem ra ngươi đồng ý."


Cố Nhược Vân vẫn luôn quan sát thanh niên dễ dàng phát hiện biểu cảm thở nhẹ một hơi rõ ràng kia của hắn, bất giác nở nụ cười: "Chỉ là, trước khi ngươi đi theo Lam Ca, ăn viên đan dược này."

"Đây là cái gì?"

Thanh niên nhìn đan dược trên lòng bàn tay Cố Nhược Vân, ánh mắt lập tức cảnh giác lên.

Hắn cũng không cho rằng Cố Nhược Vân sẽ có lòng tốt cho hắn đan dược gì, nữ tử này lấy ra, khẳng định không phải thứ tốt gì!

"Độc dược."

Cố Nhược Vân khẽ giật giật môi, nói ra hai chữ này.

"Ngươi..........."

Nhưng mà, ngay tại lúc thanh niên vừa định mở miệng tức giận mắng, chỉ thấy đầu ngón tay của nữ tử bắn ra, viên đan dược kia biến thành một đạo lưu quang, bay vào bên trong cổ họng nam tử, "ực" một tiếng lập tức nuốt xuống.

Thanh niên lập tức kinh hãi, vội vàng vươn ngón tay ra muốn nôn đan dược ra, đáng tiếc rằng, hắn phun ra toàn bộ đồ ăn đã ăn hôm nay, vẫn như trước không thể nôn ra đan dược.


"Rốt cục ngươi cho ta ăn độc dược gì!" Thanh niên lau khóe miệng, oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân nhún vai: "Vì để ngươi không nổi lên tâm phản bội, ta sẽ dùng đan dược này nắm giữ ngươi, yên tâm đi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ không chết được, giải dược ta cũng sẽ cứ cách mỗi ba tháng giao cho Lam Ca, ngươi chỉ cần mỗi ba tháng ăn một viên, thì độc dược này chẳng khác nào không có tác dụng gì. Đương nhiên, nếu ngươi muốn chạy trốn, hoặc là phản bội mà nói, lúc đó sẽ toàn thân hư thối mà chết."

Thanh niên tức cả người phát run.

Lúc đó trong đầu hắn nghĩ như thế nào? Vậy mà nghĩ đến trước mặt nữ tử này hết ăn lại uống! Mà lúc này chẳng những không còn tự do, mà còn bị người nô dịch cả đời!

Nghĩ vậy, thanh niên có một loại xúc động muốn khóc.

"Lưu Nguyệt, về sau ngươi phải sự thật phục tùng Lam Ca, nếu không tuân theo, hậu quả ngươi rõ ràng, Lam Ca, chúng ta đi thôi."

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân xoay người đi về phía ngoài cửa.

Thanh niên ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn có từng nói tên của mình sao?

Nữ nhân này, vì sao sẽ biết hắn tên là Lưu Nguyệt?

Chẳng lẽ là mình không cẩn thận nói ra?

Gió thu lạnh run, lá rụng hỗn loạn.

Trong sân, Cố Nhược Vân dừng bước chân, cũng không quay đầu lại đối với Lam Ca theo sát ở sau người, nhẹ nhàng cười: "Lam Ca, có phải ngươi rất hiếu kỳ, không biết vì sao ta muốn làm cho người này đi theo ngươi hay không?"

Lam Ca gật gật đầu, đột nhiên hắn mới nhớ tới Cố Nhược Vân đi phía trước không thấy được động tác của hắn, chậm rãi nói: "Ta quả thật muốn làm rõ chuyện này, thực lực của hắn rất thấp, đi theo bên người ta không có tác dụng gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận