Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Hắn suy nghĩ, nữ nhi bảo bối vẫn là luôn theo bên người hắn mới tương đối an toàn, bên ngoài những việc chém chém giết giết, vẫn nên một mình hắn đi làm là được.

Nhưng mà, hắn cũng thấy rõ, nữ nhi nhà mình sẽ không chịu ngồi yên một chỗ.

Mục đích của nàng chính là đại lục rộng lớn.

" Vân nhi, chờ phụ thân, ta sẽ lập tức đi Bắc Tạp lãnh địa tìm ngươi."

Khóe môi nam nhân nâng lên nụ cười, ánh mắt tràn ngập ôn nhu. Trên đời này, trừ bỏ nữ tử làm hắn nhiều năm canh cánh trong lòng, cũng chỉ có Cố Nhược Vân mới làm cho một kẻ lãnh khốc vô tình như hắn lộ ra biểu tình vui vẻ.

" Chính là, cho đến nay ta còn không biết Ngọc nhi đang ở nơi nào, nếu Ngọc nhi có thể xuất hiện, chúng ta mới chân chính là một nhà."

Tựa hồ hắn lại thấy được nữ tử một thân bạch y nhã nhặn, con ngươi nam nhân ban đầu ôn hòa dần trở nên kiên định.

Cho dù là chân trời góc biển, ta đều phải tìm được nàng!


.............

Trong sơn cốc sâu kín, mây mù thưa thớt.

Bên trong mây mù là một bạch y nữ tử, giống như cảm nhận được cái gì, đôi mắt đẹp mở ra.

" Thiên ca....."

Nàng nhẹ giọng gọi, nữ tử kia cùng Cố Nhược Vân ngũ quan tương tự nhau, trên mặt xuất hiện sự biến hóa.

" Là ngươi nhắc tên ta sao?"

" Rống."

Cự long màu trắng bên người nàng phát ra tiếng gầm nhẹ, vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt bạch y nữ tử. Nhưng mà, hiện tại bạch y nữ tử không có vuốt ve đầu của nó như mọi khi, mà mang vẻ ưu thương nhìn về khoảng không xa xa.


Giống như phía cuối chân trời kia, có người trong lòng của nàng.

" Hơn hai mươi năm, mỗi lần ngươi gọi tên ta, ta đều cảm nhận được, lại chỉ có thể nhớ nhung ngươi hai mươi năm, ta như thế nào không vướng bận ngươi?"

" Thời gian không đến một năm, chờ tới thời gian đó, ta có thể đi ra ngoài tìm ngươi, lúc đó một nhà đoàn tụ không rời xa nhau nữa!"

Bạch y nữ tử đang lẩm bẩm tự nói, mấy đạo thân ảnh từ trong không trung hạ xuống, nàng thu hồi biểu tình nhớ nhung trên mặt, lần nữa khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt ban đầu: " Tốt, ta đã biết."

Trong nhà tộc trưởng, một bà lão đầu bạc ngồi trên ghế chủ tọa nhắm mắt dưỡng thần, sau đó nàng cảm nhận được thân ảnh từ ngoài cửa đi vào, hơi hơi mở hai mắt, tầm mắt kia dừng lại trên người bạch y nữ tử.

" Ngọc nhi, ngươi đã đến rồi?"

Bạch y nữ tử chậm rãi bước vào, đến trước mặt bào lão đầu bạc, thần sắc tôn kính nói: " Sư phụ, ngươi tìm ta?"

" Không sai," bà lão đầu bạc biểu tình nhu hòa, từ ái nói: " Ngọc nhi, ngươi có trách sư phụ không cho ngươi rời đi nơi này để tìm người nhà và phu quân của ngươi? Ngươi có trách sư phụ bắt ngươi bế quan hai mươi năm, ra lệnh cho ngươi không được đi ra ngoài báo thù?"

Bạch y nữ tử lắc đầu, thanh âm mềm nhẹ như gió: " Ta không trách ngươi, năm đó nếu không phải ngươi cứu ta, chỉ sợ ta sớm đã là một khối thi thể, như thế nào còn cơ hội gặp lại phu quân cùng hài tử?

" Ngọc nhi, năm đó cứu ngươi, là bởi vì có thánh thú trong tộc dẫn đường, nếu không phải ngươi thích hợp trở thành Thánh Nữ trong tộc, ta cũng sẽ không chạy đi một chuyến," bà lão đầu bạc cười cười, than nhẹ một tiếng nói: " đến nỗi hai mươi năm không cho ngươi rời đi, chẳng qua là bức bách ngươi thôi, ta hy vọng ngươi có thể dốc lòng tu luyện hai mươi năm, không hỏi thế sự, chỉ có như vậy ngươi mới mau trưởng thành, đôi khi nhớ nhung một người, cũng là động lực tốt nhất! Mà hiện tại, thời gian đã không còn kịp rồi............."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận