Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Câu nói ám chỉ này làm thần sắc Lam Chước tối sầm lại, hắn nhìn Giang lão, yên lặng bước đến bên người Bạch Âm.

" Bạch Âm cô nương, chúng ta nên làm thế nào?"

Bạch Âm mắt lạnh nhìn Lam Chước, nói: " Nên làm như thế nào ngươi không cần hỏi ta, bất quá, ta cũng nói chính xác cho ngươi biết, lĩnh chủ chúng ta đối với nữ nhân này chán ghét đến cực điểm, lúc trước nếu không phải ta cầu tình, lĩnh chủ xem phân lượng của ta mà thả nàng. Không nghĩ tới hiện tại đối với lĩnh chủ nhớ mãi không quên, nếu như lĩnh chủ biết được nhất định sẽ giận tím mặt, cho nên ngươi muốn lấy lòng lĩnh chủ chúng ta, nữ nhân này không thể lưu lại!"

Trong mắt Lam Chước hiện lên một tia sát khí.

Nếu thiên tài và Hồng Liên lĩnh chủ cùng ở đây, hắn đương nhiên lựa chọn người sau.

Chỉ cần có thể nịnh bợ Hồng Liên lĩnh chủ, mặc dù hắn không nhiều thủ đoạn, cũng muốn giết nữ nhân này!

" Đa tạ Bạch Âm cô nương chỉ điểm, ta đã biết làm như thế nào."

Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Cố Nhược Vân, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh lẽo.

Cố Nhược Vân đi ở phía trước cảm nhận được sát khí lạnh lẽo sau lưng, trong lòng cười lạnh, cũng không nói gì đi thẳng vào trong sơn động thần bí.


" Ai."

Giang lão hiển nhiên cũng cảm giác được một đạo ánh mắt tràn ngập sát khí kia, cười khổ một tiếng nói: " hy vọng Lam Chước có thể tỉnh táo một chút, đừng làm ra sai lầm không thể tha thứ, dù ta không quá thích Lam Chước, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại gia tộc."

Đương nhiên, nếu Lam Chước muốn tổn thương Cố Nhược Vân, hắn cũng không thể đứng yên mà nhìn.

Không nói đến thiên phú Cố Nhược Vân, chỉ bằng vào việc đối phương đã cứu hắn, dù có gì hắn cũng phải ra tay.

" Đi thôi."

Cổ gia cũng than nhẹ ra tiếng, Lam Chước này năng lực xác thực không bằng đệ đệ hắn, đáng tiếc, thanh niên duy nhất xuất chúng của Lam gia lại bị chết yểu, chỉ lưu lại nhi tử Lam Ca, càng là một người phế vật.........

Đặc biệt, Lam gia lão gia chủ hiện giờ không thể nào quản mọi chuyện, việc này cho hắn một loại dự cảm, sớm muộn gì Lam gia cũng sẽ hủy trong tay Lam Chước.

Sơn động này cũng không giống những cái động khác ẩm ướt, ngược lại rất khô ráo, trên vách động vẽ hình ảnh tứ đại thần thú, sinh động như thật, uy phong lẫm liệt.


Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc.

Sơn động này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao có đồ án bốn thú Thanh Long?

Hơn nữa, vị trí của sơn động cũng không phải bí ẩn, chẳng lẽ lâu như vậy cũng không có người phát hiện ra?

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân đem nghi hoặc trong lòng hỏi: " Giang lão, các ngươi như thế nào phát hiện sơn động này? Các thôn dân sinh sống bên cạnh nhiều năm như vậy, vì sao chưa từng gặp qua cái động này?"

Giang lão cười khổ một tiếng: " Kỳ thật, đêm qua ta cùng Cổ gia ở nơi này, cũng tận mắt nhìn thấy tình cảnh thần khí xuất thế. Còn nhớ rõ tối hôm qua, tiếp theo ánh sáng rực rỡ do thần khí mang đến, sơn động này cũng liền xuất hiện sau đó! Bởi vậy, chúng ta kết luận nhất định thần khí ở trong sơn động này."

Khi nói lời này, Giang lão cũng không thể hiểu được, lại càng thêm nghi hoặc lai lịch của sơn động.

Cố Nhược Vân nhíu mày.

Chẳng lẽ, sơn động này cùng Cửu Hoàng có quan hệ?

Nếu không phải, vì sao Cửu Hoàng xuất hiện, sơn động này liền hiện ra trước mắt người đời.

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân nghĩ tới cái gì, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.

Nàng vẫn luôn tò mò Cửu Hoàng khế ước với nàng khi nào, cũng rất muốn biết lai lịch Cửu Hoàng. Có lẽ sơn động này sẽ giải đáp thắc mắc trong lòng của nàng.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận