Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn Tử Tà, sắc mặt ngưng trọng.

" Tử Tà, ngươi đem trận pháp bố trí xung quanh Dược Phủ, nếu tin tức ta ở nơi này truyền ra, rất có khả năng người Lâm gia sẽ tìm đến gây phiền toái! Cho nên ta muốn ngừa vạn nhất!"

" Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì," Tử Tà cười cười, " Tiếp theo ta sẽ ở đây bố trí trận pháp, bất cứ nhân loại Võ Thánh trở lên, đều không thể đi vào phủ đệ."

Tuy nói Tử Tà cũng không đem người Lâm gia để vào trong mắt, bất quá làm người ai cũng cón sơ sẩy, mà hắn lại sợ sơ sẩy của bản thân sẽ làm Cố Nhược Vân bị thương. Bởi vậy hạ trận pháp vẫn là an toàn.

Chẳng sợ không có hắn ở Dược Phủ, cũng không có ai tổn thương được nàng.

" Được, nơi này liền giao lại cho ngươi, hiện tại ta đã tới Chủ Thành, cũng nên đi gặp người quen một chút, không chừng hai cái lão gia hỏa kia cho rằng ta đã táng thân dưới dung nham."

Nghe Cố Nhược Vân nói, Tử Tà không nghĩ nhiều, cũng biết người nàng nói là là ai.

" Việc nơi này cứ giao cho chúng ta, hiện tại trên đại lục, chỉ cần không phải là người đến từ Đệ Nhất thành, không ai có thể tổn thương ngươi."

Chính là................


Không biết nghĩ tới cái gì, trên dung nhan tuấn mỹ của Từ Tà hơi âm trầm một chút, nhưng hiện tại hắn đang đắm chìm tư tưởng chính mình, không phát hiện vẻ mặt hắn biến hóa kỳ diệu.

...............

Đệ Nhất thành.

Lâm gia!

Lão giả ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, gắt gao nắm chén trà trong tay, lạch cạch một tiếng, chén trà bằng sứ biên sthnahf mảnh nhỏ, lại khoog thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng hắn.

" Phế vật, thật là một đám phế vật! Chẳng qua đi bắt một nữ nhân mới đột phá đến cảnh giới Võ Đế, đi lâu như vậy đều không hoàn thành nhiệm vụ! Càng là bặt vô âm tín! Lâm gia ta thật sự phí công nuôi dưỡng một đám phế vật!"

Lão giả nắm tay càng chặt, lòng bàn tay bị mảnh sứ cắt qua, hắn lại coi như không biết.

" Không tốt, gia chủ, việc lớn không tốt!"

Ngay lúc lão giả muốn tiếp tục tức giận, một đạo âm thanh vội vã từ ngoài cửa truyền vào, chợt nhìn đến một hộ vệ bước chân lảo đảo nhảy vào trong đại sảnh, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.


" Gia chủ, đã xảy ra chuyện! Sản nghiệp Lâm gia chúng ta, nhiều chỗ bị linh thú công kích! Những linh thú đó căn bản giống như điên rồi, gặp người liền cắn! Nhưng cố tình chúng chỉ cắn xé người Lâm gia!"

" Cái gì? Linh thú?"

Bá!

Lão giả bỗng nhiên đứng lên, hai mắt trợn lên giận dữ hét: " Ngươi nói linh thú công kích người Lâm gia? Chẳng lẽ Thú tộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Lâm gia chúng ta cùng Thú tộc căn bản nước sông không phạm nước giếng, vì sao Thú tộc muốn công kích chúng ta?"

" Đám linh thú kia nói, Lâm gia chúng ta thế nhưng vọng tưởng bắt nữ chủ nhân nhà bọn họ, cho nên mới công kích chúng ta."

Thị vệ nôn nóng đầy mặt, cuối cùng vẫn là đem nguyên nhân nói rõ ràng.

Lão giả sửng sốt một chút, tiếp theo chính là cuồng nộ hét lớn.

" Rốt cuộc là người nào không có mắt, thế nhưng động đến người Thú tộc! Đi tra cho ta, tra được người nào giao cho đám linh thú kia, hy vọng có thể bình ổn lửa giận nhóm linh thú."

Trong Đệ Nhất thành, Thú tộc cùng nhân loại từ trước đến nay không hề gặp nhau! Nhưng mà, nhân loại đều không thể không thừa nhận Thú tộc cường đại. Đơn giản là linh thú của Thú tộc vô luận có tranh đấu không ngừng, nhưng đối với bên ngoài lại rất thống nhất đoàn kết, nếu có nhân loại nào dám can đảm xâm lấn địa bàn bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ đoàn kết đối phó nhân loại.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm gia sợ hãi Thú tộc như thế.

Đương nhiên, lão giả có nghĩ thế nào cũng không hề biết, lệnh đem bắt người phát ra, lại là chính hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận