Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Nghĩ đến đây, trên mặt Cố Nhược Vân hiện lên tia xấu hổ, chỉ là ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Thiên Bắc Dạ, bất giác gật đầu đồng ý: " Được."

Trong lòng Thiên Bắc Dạ vui vẻ, nâng tay đem Cố Nhược Vân kéo vào trong ngực, ôm nàng hướng giường lớn đi tới, thật cẩn thận đặt lên giường. Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, giống như trân bảo, sợ sẽ không cẩn thận làm tổn thương đến nàng.

" Vân nhi...."

Hắn nỉ non tên Cố Nhược Vân, tiếp theo cúi người lần nữa hôn lên môi nàng, thời điểm hôn nàng, đem tinh thần lực khuếch tán toàn bộ trong Dược Phủ.

Bởi vì đã một lần thất bại, lần này hắn thật đề cao cảnh giác, chỉ cần có người tiến vào gần gian phòng, hắn có thể cảm nhận được.

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tùy ý để Thiên Bắc Dạ hôn môi nàng, ngay lúc nàng hết sức hưởng thụ, một cổ nhiệt lưu nhỏ trong bụng chảy xuống dưới, cơ thể nàng đột nhiên chấn động.

" Tiểu Dạ, ta...."


Thiên Bắc Dạ buông lỏng môi nàng, ánh mắt thâm tình nhìn xuống hạ thân nữ tử, nhướng mày hỏi: " Làm sao vậy? Yên tâm đi, hiện tại sẽ không có người đến quấy rầy chúng ta."

" Không phải..." Sắc mặt Cố Nhược Vân có chút xấu hổ, mệt mỏi nói một câu, " Ta giống như......nguyệt sự tới."

Sau khi nghe được những lời này của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ sửng sốt một chút, tiếp theo mới cảm nhận được một tia nhàn nhạt huyết tinh như ẩn như hiện trong phòng...

Phỏng chừng trên đời này không có nam nhân nào xui xẻo như Thiên Bắc Dạ.

Lần đầu tiên, hắn đang triền miên tình ý lại bị nhạc phụ đại nhân quấy rối, chỉ có thể nghẹn khuất trở về, lần thứ hai hắn hoàn toàn làm tốt nhiệm vụ chuẩn bị, sẽ không có bất cứ kẻ nào đến quấy rầy bọn họ, ai biết thế nhưng Cố Nhược Vân tới ngày nguyệt sự.....

Cho nên, hiện tại trong lòng Thiên Bắc Dạ quả thực muốn phát điên, nhưng mà trên mặt hắn lại không có biểu hiện gì, đem chăn kéo lên người Cố Nhược Vân, nhẹ nhàng đem nữ tử ôm vào trong ngực, cười cười nói: " thời gian không còn sớm, chúng ta trước tiên ngủ đi."


Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, xấu hổ trên mặt vẫn không giảm đi, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nguyệt sự của mình sẽ đến như thế.... Không đúng là vừa khéo....

Thiên Bắc Dạ lúc này thập phần nghẹn khuất, đặc biệt ôm nữ nhân mình âu yếm, lại cái gì cũng làm không được, cảm giác nghẹn thật khó chịu, chỉ có thể dùng linh lực đem kích động đang sinh sôi kia nghẹn trở về.

Tuy nói đã từng có rất nhiều đêm, Thiên Bắc Dạ cũng ôm Cố Nhược Vân đi vào giấc ngủ, nhưng lúc đó Cố Nhược Vân chưa đồng ý đem chính mình giao cho hắn, thì hắn chỉ có thể chịu đựng, nhưng hôm nay rõ ràng đã được đối phương cho phép, lại cái gì đều cũng không làm được, loại cảm giác này có bao nhiêu ngừoi chịu đựng được?

Thiên Bắc Dạ thở ra một hơi, bên môi mang theo tia cười khổ, cánh tay hắn thu lại đem nữ tử ôm càng chặt.

" Tiểu Dạ...."

Cố Nhược Vân muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nói không nên lời.

" Vân nhi," ánh mắt Thiên Bắc Dạ dừng trên dung nhan thanh lệ của nữ tử, mắt đỏ tràn đầy ôn nhu tươi cười, " Với ta mà nói, chỉ cần có thể ôm ngươi đi vào giấc ngủ là đủ rồi, ngươi yên tâm đi, nếu ngươi đã đáp ứng cùng nhau ở bên ta, ta đây cũng không nhất thời vội vàng."

Cố Nhược Vân đem đầu đặt trên ngực nam nhân, nét mặt biểu lộ tươi cười nhẹ nhàng: " Chờ ta tìm được mẫu thân, đến lúc đó chúng ta có thể thành thân...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận