Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

" Phụt."

Sau khi lời này nói xong, một tia cười khẽ bỗng nhiên truyền đến, chợt âm thanh non nớt của Chu Tước vang lên: " Thiên đường? Thiên đường không phải người sau khi chết mới đến nơi đó được hay sao? Chẳng lẽ chỉ có chết mới đến Đệ Nhất thành?"

Sắc mặt sứ giả đột nhiên đen lại, nếu không phải Chu Tước chỉ là một cái hài tử năm sáu tuổi, tất nhiên hắn sẽ làm tiểu nha đầu này biết chửi bới Đệ Nhất thành sẽ có kết cục gì.

" Hừ!" sứ giả hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói, " Mục đích hôm nay ta tới đây là để dẫn các ngươi đi Đệ Nhất thành, bởi vậy ta sẽ không so đo cùng một tiểu nha đầu! Chỉ là, ta cần phải nói cho các ngươi biết một chút quy tắc của Đệ Nhất thành."


" Đệ Nhất thành chúng ta cùng vị trí đại lục của các ngươi không giống nhau, có thể nói trong mắt cư dân Đệ Nhất thành, người trên đại lục chỉ là một ít người thế tục*, cho dù là tầng thấp nhất tồn tại, cũng mạnh hơn so với người ở thế tục các ngươi! Cho nên, ngươi đừng tưởng rằng người thế tục các ngươi có thể làm xằng làm bậy, đi Đệ Nhất thành sẽ không thể như vậy! Không sai, xác thật thiên tài ở thế tục không ai bì nổi! Đáng tiếc, trong mắt cường giả Đệ Nhất thành chúng ta, ngươi bất quá cũng chỉ là hạng người bình thường."

( *thế tục: tập tục ở đời hoặc nói khái quát là đời sống trần tục, người trần tục)

Thân là sứ giả Đệ Nhất thành, hắn có tư cách cao ngạo, người thế tục đột phá Võ Thánh, không xứng đáng để vào mắt hắn.

Huống chi, những người ở thế tục thì người nào thấy hắn đều phải khom lưng uốn gối? Càng là muốn nịnh bợ hắn thật nhiều, chỉ vì muốn tiến vào Đệ Nhất thành có thể đạt được may mắn lớn hơn.

Hiện tại, hắn tin tưởng hai người trước mắt cũng đều sẽ như thế.


Không có người ngu xuẩn nào đi chống đối sứ giả Đệ Nhất thành!

" Mặt khác...." sứ giả nhìn hai người Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên lĩnh chủ, tiếp tục nói, " Ở trong Đệ Nhất thành, bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện đại khai sát giới! Nếu như có sai trái, sẽ chịu trừng phạt thập phần nghiêm trọng, mặc kệ lúc trước các ngươi có ân oán gì, đều nhất thiết phải xóa bỏ toàn bộ! Nếu không mà nói cũng đừng trách ta đã không nhắc nhở cho các ngươi."

Thật hiển nhiên, sứ giả đã nói ra loại lời nói này, cũng chứng minh đã nhìn thấu thân phận Hồng Liên lĩnh chủ, tự nhiên cũng biết những ân oán của Hồng Liên lĩnh chủ cùng Lâm gia.

" Ha ha ha!" Hồng Liên lĩnh chủ cười lớn, tiếng cười kia tràn ngập khí phách, chấn động vang vọng trong Dược Phủ, " nguyên lai sư sgiar Đệ Nhất thành cũng chỉ là người không nói lý! Lâm gia đuổi giết ta nhiều năm như vậy, làm hại thê tử chúng ta ly tán, chẳng lẽ thù này không thể báo? vô luận như thế nào, huyết hải thâm thù năm đó, ta sẽ đòi lại Lâm gia gấp đôi!"


Trong đôi mắt lãnh khốc của nam nhân kia xuất hiện sát khí, một thân hồng y trần ngập khí tức giết người, làm cho độ ấm trong đại sảnh giảm đi vài phần.

" Bổn sứ giả chỉ muốn nói trước cho ngươi," con ngươi sứ giả hơi nheo nheo lại, lạnh lùng nói ra, " Bất quá, ngươi phải tin tưởng thực lực Đệ Nhất thành, ngươi có biết vì sao Lâm gia đuổi giết ngươi nhiều năm, mà hiện tại ngươi lại còn sống? Đó là bởi vì Lâm gia đã bị Đệ Nhất thành quản thúc, không thể xuất động cường giả, nói cách khác nếu không ngươi đã sớm chết! Nhưng nếu ngươi tiến vào Đệ Nhất thành, cũng chứng minh Lâm gia tùy ý dễ dàng ra tay đối với ngươi! Chỉ cần không có tàn sát phạm vi lớn, Đệ Nhất thành chúng ta cũng sẽ không lo chuyện bao đồng."

Nói tới đây, sứ giả dừng một chút, sắc mặt vẫn cao ngạo như trước: " cho nên, ta khuyên ngươi nên buông bỏ cừu hận, cũng là vì suy nghĩ an nguy của ngươi, nhưng ngươi lại không thể kiềm chế được! Kết cục bi thảm kia cũng ấn định là của ngươi! Lệnh bài cần thiết để tiến vào Đệ Nhất thành ta đã đặt ở đây, cáo từ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận