Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Một hồi chiến đấu qua đi, di tích lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, đến nỗi những nhân loại đã chết dưới nanh vuốt của linh thú cũng không có ai để ý tới, trực tiếp dẫm đạp lên thi thể bọn họ đi qua.

Lúc này, bên trong lối đi nhỏ thật dài của di tích, thỉnh thoảng truyền đến một ít hơi thở cường đại, sau một màn linh thú cường đại vừa rồi cũng không có lao ra mà lại ẩn dấu đi, phảng phất như đang tìm thứ gì.

Thời điểm không có kết quả, những linh thú đó liền đem hơi thở quay trở về, tùy ý đám nhân loại đi qua lối nhỏ thật dài.

Tất cả mọi người thở ra một hơi, cũng may bọn họ nghe theo chỉ huy của Vận trưởng lão, không có đem bảo vật nhặt lên, nói cách khác nếu nhặt lên những linh thú đang ẩn dấu đó tất nhiên sẽ đối bọn họ lần nữa triển khai công kích.

" Không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có nhân loại đi tới nơi này."

Bỗng nhiên, một tiếng than nhẹ truyền tới giống như đến từ viễn cổ, dừng trong di tích an tĩnh, cũng va chạm trong lòng mọi người.

Mọi người vội vàng lấy ra vũ khí, ánh mắt cảnh giác càn quét bốn phía! Muốn tìm thấy nơi phát ra âm thanh.


Nhưng mà, rốt cuộc lối đi nhỏ này, nhìn quanh bọn họ cũng không có phát hiện nơi phát ra âm thanh người.

" Các ngươi không cần tìm, ta chỉ là một tia ý niệm mà thôi, các ngươi tuyệt đối tìm không thấy ta," âm thanh kia lại lần nữa vang lên, vẫn mờ ảo như cũ, như mây như sương mù không thể bắt giữ, " Bất quá, truyền thừa kia chỉ có một cái, hơn nữa cũng không thể bảo đảm, mọi người có thể chất đều thích hợp truyền thừa của ta, nhưng mà ta có thể xác định một chút, để đến được truyền thừa kia chỉ có một người! Các ngươi muốn cho ai đạt được sao?"

Con ngươi Mai trưởng lão chợt tắt, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng: " Vận trưởng lã, truyền thừa này ngươi nhường cho ta đi, sau khi trở lại Mị Tông ta sẽ đem linh khí tặng cho ngươi."

Vận trưởng lão gật gật đầu, truyền thừa này chỉ cần là người của Mị Tông thì cho ai cũng không sao cả!

" Như vậy hiện tại chỉ có thể đối phó với những người khác!" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt chuyển hướng về phía mọi người, thần sắc tham lam của nàng giờ phút này đã lộ rõ, " Truyền thừa sẽ của người Mị Tông, nếu các ngươi nguyện ý từ bỏ, nói không chừng ta còn có thể lưu lại một mạng!"

Từ bỏ?

Thật sự là cực kỳ buồn cười.


Bọn họ nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng như vậy, hơn nữa tổn thương thê thảm để đi đến nơi này, sao nguyện ý bất lực trở về?

Cho nên, bọn họ cũng nhất định đạt được truyền thừa, chỉ sợ liều chết một phen!

" Ta cảm thấy trước tiên nên giải quyết người Phong Cốc, cho dù thực lực của bọn họ không cường đại, nhưng tốt xấu gì cũng có hai Siêu Phàm sơ kỳ, vạn nhất thời điểm khi chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chỉ sợ mất được hơn nhiều."

Rất hiển nhiên, bọn họ đối với Cố Nhược Vân thật chán ghét, khẳng định tại thời điểm này sẽ giải quyết nàng.

Cho dù lúc trước hắc y nam tử giúp nàng thì như thế nào? Hiện giờ dưới loại tình huống này, ai không vì truyền thừa mà chiến đấu? Hắc y nam tử kia khẳng định đi vào nơi này cũng vì truyền thừa, cho nên lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay vì Cố Nhược Vân!

" Tìm chết?"

Phụt!

Ngay sau khi tên võ giả nói xong lời này, một tiếng quát lãnh khốc vang lên bên tai, làm hắn sửng sốt một chút, không rõ khi nào thì hắc y nam tử đã xuất hiện bên cạnh mình.

Mà tại lúc hắn còn đang sững sờ, "phụt" một tiếng, một bàn tay từ trong ngực hắn duỗi ra (là xuyên qua đấy ạ) làm cả người hắn chấn động, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận