Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Ban đầu Phong Tiêu Tiêu còn đem tâm tình bình phục xuống, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lại lần nữa đại biến, phẫn nộ quát một tiếng: " Ngu xuẩn!"

Hai chữ này đem Bạch lão mắng cho sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì khiến đại tiểu thư tức giận.

" Ngươi có phải ngu xuẩn hay không?" Phong Tiêu Tiêu đập một chưởng lên bàn, sắc mặt khó coi nói, " Cái loại nữ nhân giảo hoạt như Cố Nhược Vân, sao có thể dễ dàng tin tưởng vu oan hãm hại của các ngươi? nếu các ngươi cái gì cũng không nói thì nàng căn bản không có chứng cớ là Phong cốc chúng ta sai khiến, mặc dù trong lòng có nhiều suy đoán, nàng cũng sẽ không vì suy đoán của mình liền kết luận hành vi của Phong Cốc! Mà ngươi đem Phong Ngọc Thanh đẩy ra lại chính là một hòn đá ném hai con chim, tương đương bại lộ sát thủ là do Phong Cốc chúng ta phái tới!"

Trong lòng nàng lửa giận thiêu đốt, dung nhan càng lạnh lẽo, nói: " Hơn nữa, hơn nữa ngươi ban ngày tìm nàng mượn sức, buổi tối liền có sát thủ tiến đến, căn bản nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều liền biết sát thủ này là do chúng ta phái đi, mà cũng không phải do phế vật Phong Ngọc Thanh kia! Càng quan trọng hơn là, ngươi muốn dùng tay phụ thân giết chết Cố Nhược Vân, ngươi cho rằng có khả năng sao? nữ nhân kia xảo trá như thế, sao có thể chui đầu vô lưới? trước khi nàng chưa có thực lực, tuyệt đối nàng sẽ không tới Phong Cốc chui đầu vô lưới!"

Thời điểm Phong Tiêu Tiêu đang giáo huấn Bạch trưởng lão, một đạo âm thanh vội vã truyền vào.

" Đại tiểu thư, thuộc hạ có việc bẩm báo!"


Phong Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, nhìn người trước mặt, nói: " Chuyện gì?"

" Đại tiểu thư, vừa rồi có người tiến đến bẩm báo, liền nói nữ nhân mà đại tiểu thư vẫn luôn muốn tìm kiếm tên Cố Nhược Vân đã tới Phong Cốc, hơn nữa, Phong trưởng lão còn dẫn nàng đến tìm nhị thiếu gia...."

" Cái gì?"

Phong Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, mắt đẹp trợn to, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Bạch lão ngây người vài giây, cười ha ha lên: " Đại tiểu thư, ngươi đánh giá cao chỉ số thông minh nữ nhân kia, nàng cũng không có thông minh như ngươi nghĩ, hiện giờ nàng đã tin lời nói sát thủ Phong Cốc, tới tìm Phong Ngọc Thanh tính sổ, ha ha!"

Đầu óc Phong Tiêu Tiêu chuyển động thật nhanh muốn tìm mấu chốt trong đó, nhưng vô luận nàng động não như thế nào đều nghĩ không ra vì sao Cố Nhược Vân tới Phong Cốc?


Chỉ số thông minh của nàng(CNV) khi nào thì trở nên thấp như vậy?

Chẳng lẽ đúng như lời Bạch lão đã nói, mình đánh giá nàng quá cao?

" Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Phong Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, trầm mặc xuống, " Khẳng định có chuyện gì mà chúng ta không biết, một người thông minh như Cố Nhược Vân, sẽ không làm ra loại chuyện tự chui đầu vô lưới."

Bạch lão cười nhạo một tiếng, gợi lên khóe môi, nói: " Đại tiểu thư, ngươi đứng đánh giá nàng quá cao! thông qua cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa ta với nàng, liền nhìn ra chỉ số thông minh của nàng sao có thể cao được! hiện giờ nàng đã đi tìm nhị thiếu gia phiền toái, hiển nhiên là tin lời nói dối của chúng ta, chỉ là ta không nghĩ tới Phong trưởng lão thế nhưng trợ giúp nàng, hơn nữa còn dẫn dắt nàng đến gặp nhị thiếu gia, chẳng lẽ đã làm phản?"

Phong trưởng lão?

Trong đầu Phong Tiêu Tiêu hiện lên một tia sáng, rốt cuộc nhìn ra chuyện này không tầm thường chút nào.

" Bạch lão, ta cho rằng chuyện này khẳng định có vấn đề! Ta biết Phong trưởng lão rất chân thành đối với Phong Cốc, sao hắn có thể làm phản? những năm gần đây, sở dĩ ta vẫn không thể mượn sức Phong trưởng lão, bởi vì hắn đối với Phong Cốc quá mức chân thành, cho dù trong lòng hắn có nhiều bất mãn đối với Phong Ngọc Thanh, cũng sẽ tuyệt đối không để người khác thương tổn hắn, cho nên ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận