Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Ẩn Môn.

Là tồn tại thần bí nhất trong Đệ Nhất thành, đến nay có rất ít người biết rốt cuộc Ẩn Môn cư trú ở nơi nào. Chính là, những người có địa vị tương đối cao ở Đệ Nhất thành cũng hiểu được,  truyền thừa của Ẩn Môn này đã có rất lâu, cho dù là thành chủ cũng phải nhường lễ ba phần với Ẩn Môn.

Hiện tại, rất nhiều cường giả đối với Ẩn Môn vừa có lòng tò mò nhưng lại vừa kính sợ, phảng phất giống như cái thể lực này mất tung tích trên đại lục, không có một người Ẩn Môn nào xuất hiện trong mắt mọi người. làm cho rất nhiều cường giả trên đại lục cũng không sai biệt lắm đã quên mất sự tồn tại của Ẩn Môn.

Nhưng mà, hiện tại, vị trí dưới chân núi Ẩn Môn vẫn còn yên bình như xưa, nhưng theo những tiếng bước chân đang truyền đến mà đánh vỡ giờ khắc an bình này.

“ Nơi này chính là Ẩn Môn.”

Cố Nhược Vân dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía núi non thẳng tận trời xanh kia, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “ Xem ra muốn đi lên trên ngọn núi này cần phải mất chút công sức.”

Sở La ở phía sau nàng đi lên trước hai bước, dường như suy tư cái gì nói: “ Hóa ra Ẩn Môn thần bí lại ở nơi này, nghe nói trên núi này linh thú rất đông đảo, nguy hiểm rất nhiều, nhưng cũng không thiếu kỳ trân dị bảo, hiện tại có rất nhiều người muốn tiến vào trong ngọn núi này, nhưng phàm là người tiến vào chính là có đi mà không có về, dần dà ngọn núi này được xưng là đại lục hung hiểm nhất.... Thiên Thần Phong!”


Thiên Thần Phong?

Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng mày: “ Đi thôi, hôm nay chúng ta đi Thần Phong trước, nói vậy người Ôn gia cũng đã đến.”

Dứt lời, nàng nâng chân lên, hướng phía trên ngọn núi đi đến.

.................

Phía trên ngọn núi, một tòa cửa lớn cao ngất trong mây, tả sứ dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Ôn Nhã bên cạnh nói: “ Đây chính là nơi ở hiện tại của Ẩn Môn chúng ta! Hiện giờ ngươi đã tới Ẩn Môn, từ nay về sau ngươi là người trong Ẩn Môn, trong Ẩn Môn ta không thể che chở cho ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Trước khi tả sứ tiến vào Ẩn Môn, vẫn không quên cảnh cáo Ôn Nhã một phen.

Rốt cuộc, lấy tính cách của Ôn Nhã, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Cố Nhược Vân, mà cho dù hắn đã ngầm giúp nàng hai lần lại không cách nào quá mức lộ liễu, nếu không mà nói nếu bị trưởng lão biết được, đồng dạng hắn phải chết không thể nghi ngờ.

“ Yên tâm đi, tả sứ đại nhân, lời ngươi nói ta hiểu rõ,” Ôn Nhã ưu nhã cười, đôi mắt hàm chứa ý cười, “ Chờ sau khi ta rời đi Ẩn Môn, ta sẽ đem Nguyệt nhi đưa tới thành hôn với ngươi, lúc đó ngươi chuẩn bị sẵn sàng là đủ rồi.”

Lúc này tả sứ căn bản không biết, Ôn Nhã đã bị Cố Nhược Vân hạ độc, hiện tại vô luận như thế nào, nàng cũng không dám ra tay đối với Cố Nhược Vân.

“ Ngươi hiểu rõ thì tốt rồi.”


Tả sứ nghe Ôn Nhã nói, hơi hơi gật gật đầu: “ Hiện tại chúng ta đi vào trước, Cố Nhược Vân muốn đến nơi này phỏng chừng phải mất không ít thời gian.”

Nói đến đây, trên mặt tả sứ lộ ra một tia cười lạnh.

Thần Phong hôm nay hung hiểm rất nhiều, Ôn Nhã là được chính mình dẫn dắt thành công đến nơi, nếu Cố Nhược Vân không có người dẫn dắt, mặc dù những linh thú hung mãnh đó không có đem nàng đánh chết, nhưng khẳng định nàng phải trải qua khó khăn mới có thể đến Ẩn Môn.

Ôn Nhã cười cười, cũng không có nói thêm cái gì, đáy mắt hiện lên một đạo ánh sáng.

Hành vi của tả sứ, nàng như thế nào lại không hiểu có ý tứ gì?

Cho dù hiện giờ nàng không thể tìm Cố Nhược Vân báo thù, nhưng vẫn hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân kia! Bởi vậy, đối với những chuyện tả sứ làm, nàng cũng vui vẻ tán thành.

“ Tả sứ đại nhân.”

Hai gã đệ tử chờ bên ngoài Ẩn Môn thì gặp được tả sứ đi vào, cung kính nắm quyền nói: “ Tả sứ đại nhân, vị này là.......”


Ẩn Môn đều có quy định, bất cứ đệ tử nào cũng không được mang người ngoài tiến vào nơi này, bởi vậy cho dù là đối mặt tả sư Ẩn Môn, những người thủ vệ này cũng nhất định dò hỏi rõ ràng thân phận của đối phương, để tránh có người muốn tiếp cận gây rối cho Ẩn Môn.

“ Bọn họ là người thắng lợi lần khảo hạch tỷ thí này, ta phụng mệnh trưởng lão dẫn bọn họ tiến đến, hiện tại các ngươi có thể mở cửa ra!”

Sắc mặt tả sứ lạnh nhạt, biểu tình trước sau vẫn cao ngạo.

Trừ bỏ đối với Ôn Nguyệt, hắn sẽ không cho bất luận kẻ nào có sắc mặt tốt.

Cho dù người đó là đệ tử Ẩn Môn!

“ Hóa ra bọn họ là người thắng lợi khảo hạch lần này,” sau khi hai đệ tử chờ ở ngoài cửa nghe được lời này, liền rối rít mở cửa ra, cung nghênh nói, “ Thỉnh đi vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận