Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Sở La bị giọng nói của Tử Ngọc rống đến không dám nói tiếp, trong lòng ủy khuất vạn phần, không phải nàng cũng chỉ vì chủ tử suy xét hay sao? nếu chủ tử tiến vào Ẩn Môn tiếp nhận truyền thừa, thực lực sẽ tăng trưởng rất nhanh.

“ Có người tới?”

Đúng lúc này, trên mặt Cố Nhược Vân vừa động, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “ Sở La, Tử Ngọc, các ngươi mở cửa đón khách.”

Sau khi lời nói của Cố Nhược Vân rơi xuống, Sở La cùng Tử Ngọc đều liếc nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ.

Có người tới?

Như thế nào bọn họ không có cảm nhận được?

Nhưng vô luận trong lòng hai người nghi hoặc như thế nào, vẫn là đi lên trước đem cửa phòng mở ra, nháy mắt khi cửa phòng vừa mở ra, một đạo ánh sáng trắng từ trên trời đáp xuống, đứng trước cửa phòng.


Sau khi nhìn thấy được nam tử từ trên trời rơi xuống, sắc mặt của hai người đều không tự chủ được trầm xuống.

Tử Ngọc càng không có hảo cảm tốt nói: “ Ngươi tới nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ muốn hãm hại chủ tử nhà ta? Hiện tại chủ tử nhà ta đã từ bỏ truyền thừa, nếu Ẩn Môn còn đối với chúng ta truy đuổi không thôi, sẽ không sợ người trong Đệ Nhất thành chê cười?”

“ Tử Ngọc!”

Trái tim Sở La căng thẳng, vội vàng đem Tử Ngọc kéo đến bên cạnh mình, ánh mắt cảnh giác nhìn nam tử áo bào trắng đang khoanh tay mà đứng.

“ Tránh ra!”

Ánh mắt tả sứ lạnh nhạt, ngữ khí vẫn mang theo cao ngạo như cũ: “ Ta tới nơi này là tìm chủ tử nhà ngươi, không phải chuyện của các ngươi!”

“ Ngươi......”


Cả người Tử Ngọc bốc hỏa, hiện giờ nếu không ngại thực lực không bằng tả sứ Ẩn Môn, hắn đã sớm xông lên đem tả sứ đánh cho răng rơi đầy đất.

Thời điểm lửa giận trong lòng không thể kiềm nén được, bên trong phòng truyền ra một giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt: “ Hóa ra người Ẩn Môn đến bái phỏng người khác chính là thái độ này? Xin lỗi, nơi nhỏ này của ta không chứa được người Ẩn Môn các ngươi, thỉnh trở về đi, truyền thừa Ẩn Môn ta cũng không cần.”

Con ngươi tả sứ hơi trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“ Cố cô nương, ta tới tìm ngươi là có việc thương lượng.”

“ Thương lượng?” trong phòng truyền đến tiếng cười lạnh của nữ tử, “ Ta xem ra không phải ngươi có chuyện muốn tìm ta thương lượng, vẫn là muốn tìm ta gây phiền toái, Tử Ngọc, Sở La, tiễn khách cho ta!”

“ Vâng, chủ tử!”

Vừa nghe lời này, Tử Ngọc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, che trước cửa phòng, ánh mắt trào phúng nhìn về khuôn mặt tả sứ ngày càng khó coi: “ chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy chủ tử nhà ta nói? Nơi này không chứa được người Ẩn Môn các ngươi, thỉnh các ngươi lập tức rời đi! Nếu không mà nói, trong khách điếm này cũng không chỉ có mấy người chúng ta! Lúc đó hành vi của Ẩn Môn bị bại lộ ra bên ngoài, gian nan vẫn là các ngươi!”

Tả sứ gắt gao nắm tay, nhưng hắn nghĩ tới phân phó của trưởng lão, cuối cùng đem lửa giận cường nghạnh ép xuống, ngữ khí cũng không còn cao ngạo như trước.

“ Cố cô nương, ngươi thành công có được quán quân khảo hạch, đã có tư cách tiếp nhận truyền thừa, chỉ là lúc trước ta có việc đi trước, cho nên không thể mang các ngươi tiến vào Ẩn Môn, vừa rồi ta nghe nói các ngươi ở tại khách điếm này, ta liền đến nghênh đón, thỉnh Cố cô nương cho ta mặt mũi, đi cùng với ta về Ẩn Môn, như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận