Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

“ Vâng, trưởng lão, Mộ Sở hiểu rõ.”

Mộ Sở cúi đầu, tay đặt trên đất không khỏi nắm chặt.

Hắn biết, lúc này đây chính mình thật sự trái với quy định, bất quá vì trợ giúp Ôn gia, hắn tuyệt đối không hối hận!

Càng quan trọng là, ca ca Cố Nhược Vân dám can đảm lợi dụng tâm tính thiện lương của Nguyệt nhi để bỏ trốn, chỉ bằng vào điểm này, hắn tuyệt đối không bỏ qua đôi huynh muội này! Nói cách khác, nếu để Cố Nhược Vân ngày càng trưởng thành, khẳng định Nguyệt nhi sẽ có nguy hiểm!

Hắn không muốn loại chuyện này xảy ra, cho nên mới trái với môn quy, làm ra chuyện không công bằng.

“ Đi thôi.”

Thiên Nhân trưởng lão cười khổ một tiếng, Mộ Sở này cho dù không phải là đệ tử hắn, nhưng cũng là mình nhìn hắn lớn lên, lại không nghĩ rằng hiện tại hắn sẽ làm ra chuyện khiến người khác thất vọng như vậy. Xem ra phải đến gặp sư phụ hắn giao phó một tiếng, trông giữ tiểu tử này cho tốt, miễn một ngày nào đó lại đôi với Cố Nhược Vân làm ra chuyện gì.


Từ sau khi Mộ Sở rời khỏi, Cố Nhược Vân liền biết người Ẩn Môn sẽ còn tiếp tục đến, hơn nữa lần tới này tuyệt đối cấp bậc cao hơn tả sứ Mộ Sở. Nhưng mà, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, người Ẩn Môn sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa tiến đến là trưởng lão Ẩn Môn.

Nhìn lão giả đầu bạc ngồi trong khách điếm, Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng nhướng mày, chậm rãi hướng hắn đi tới, nâng lên khóe môi, một mạt ý cười xuất hiện nơi đáy mắt, giọng nói vẫn thanh lãnh như trước.

“ Lúc trước người Ẩn Môn các ngươi đã tới, không nghĩ tới lại đến nữa, không biết lần này tới tìm ta là có chuyện gì?”

Tuy nói Cố Nhược Vân đã sớm biết ý đồ đến đây của lão nhân này, nhưng biết rõ vẫn cố hỏi, trong cặp mắt tràn đầy ý cười kia hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cười như không cười nhìn lão giả đang nhấp nước trà trước mặt.

“ Ngươi chính là Cố Nhược Vân?”

Thiên Nhân trưởng lão tinh tế đánh giá Cố Nhược Vân, càng đánh giá càng sợ chấn động.


Nha đầu này không hổ là nữ nhi thánh nữ, lớn lên giống như một khuôn mẫu đúc ra, chẳng qua so với thánh nữ lạnh băng thì trên người nữ nhân này thật ra có cốt khí cao ngạo như rừng trúc, trong thanh lãnh lộ ra ngạo khí không quá rõ ràng.

“ Không sai,” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, tầm mắt bắt đầu hướng về Mộ Sở phía sau Thiên Nhân trưởng lão, “ Như thế nào, ta mới vừa đem tiểu bối Ẩn Môn đuổi đi, ngươi liền phải tới báo thù vì hắn?”

Thiên Nhân trưởng lão hơi hơi nhíu mày, nhìn Mộ Sở phía sau, vừa rồi bởi vì hắn sốt ruột, cũng không có cẩn thận dò hỏi qua mọi chuyện.

Hiện giờ nghe Cố Nhược Vân nói, không nhịn được có chút nghi hoặc, hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên Cố Nhược Vân mới căm thù hắn như thế?

“ Mộ sở, ngươi giải thích cho ta, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!” sắc mặt Thiên Nhân trưởng lão trầm xuống, “ Vừa rồi ta gọi ngươi tới thỉnh Cố nha đầu tiến tới Ẩn Môn, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì, cho nên người khác mới đem ngươi đuổi đi, hơn nữa ngươi còn trở về nói nàng gian lận trong khảo hạch?”

Sắc mặt Mộ Sở biến đổi, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh: “ Trưởng lão, xác thật là vừa rồi ta tiến đến mời nàng vào Ẩn Môn, chỉ là nàng không muốn đi mà thôi, ta cũng không có tranh cãi cùng nàng cái gì, mong trưởng lão suy xét.”

Khi nói lời này, Mộ Sở không ngừng dùng ánh mắt cảnh cáo Cố Nhược Vân, hiển nhiên đã quên mất người mang cho hắn một cổ sợ hãi mãnh liệt là Tử Tà.

Phải biết rằng, nếu để trưởng lão biết được những chuyện chính mình đã làm. Không phải đơn giản chỉ là bãi miễn chức vị tả sứ như thế, nói không chừng còn có hình phạt tàn khốc, hiện giờ hắn chỉ có thể làm cho Cố Nhược Vân giúp đỡ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận