Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Mộ Sở chán nản, một cổ buồn bực nghẹn ở trong lòng không thể nói ra, xác thật Ôn Nhã có tiến đến tìm hắn, nhưng bọn họ chẳng phải đang thương lượng đối phó Cố Nhược Vân như thế nào sao? Đương nhiên, những lời này hắn không dám nói ra, nếu không Thiên Nhân trưởng lão nhất định phẫn nộ hơn so với việc hiểu lầm mối quan hệ của Ôn Nhã với hắn!

Mà Cố Nhược Vân cũng biết hắn không thể giải thích, mới cố ý nói ra chuyện đó, trong đôi con ngươi hàm chứa thanh lãnh, khóe môi lại hướng về người phía trước nâng lên một độ cong.

“ Mộ Sở!”

Ánh mắt Thiên Nhân trưởng lão càng thêm sắc bén, giống như kiếm bắn về Mộ Sở: “ Chuyện này, ngươi không cho ta một lời giải thích, hay là đúng như Cố nha đầu đã nói, ngươi cùng Ôn Nhã tồn tại mối quan hệ không trong sáng? Vì muốn ân ái với nàng dọc đường đi cho nên mới cố ý đem Cố nha đầu ném xuống?”

Quy định của Ẩn Môn từ trước đến nay rất là nghiêm khắc, hiện tại những năm gần đây, Mộ Sở vẫn luôn tuấn đúng quy định, cũng không có bất cứ sai lầm nào.

Hiện iờ, Thiên Nhân trưởng lão lại không biết, vì sao Mộ Sở lại trở nên ích kỷ như vậy?


“ Mộ Sở, chờ sau khi trở lại Ẩn Môn, chính ngươi đi tiếp nhận trừng phạt đi.”

Nhìn thấy biểu tình của Mộ Sở, Thiên Nhân trưởng lão đã biết đáp án, hắn thất vọng lắc lắc đầu, phất vạt áo, sau đó mới đem ánh mắt chuyển hướng tới Cố Nhược Vân, nhàn nhạt cười: “ Cố nha đầu, hiện tai xác thật là người Ẩn Môn chúng ta phạm sai lầm, sau khi ta trở về Ẩn Môn sẽ đối với hắn tiến hành nghiêm trị, cho nên, hy vọng ngươi có thể tiếp tục tiến vào Ẩn Môn tiếp nhận truyền thừa,có được không?”

Cố Nhược Vân cười một tiếng: “ Lúc trước, Ẩn Môn các ngươi tổ chức khảo hạch cho nên ta mới tiến vào tham gia, nhưng không nghĩ tới Ẩn Môn nói nhưng không có tính toán gì hết, sau khi ta thông qua khảo hạch lại đem ta cự tuyệt ở bên ngoài! Nếu đó là tác phong của Ẩn Môn, ta không đi Ẩn Môn cũng thế!”

Thiên Nhân trưởng lão lạnh lùng nhìn Mộ Sở quỳ gối sau lưng mình, chợt lần nữa thu hồi tầm mắt, biểu tình không còn lạnh nhạt khi đối mặt với người khác.

“ Cố nha đầu, coi như cho ta mặt mũi, tha thứ Ẩn Môn được không? Rốt cuộc phạm phải sai lầm chính là Mộ Sở, hắn vi phạm quy định của Ẩn Môn, làm ra sai lầm không thể vãn hồi, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ hắn dễ dàng.”

Nha đầu này là nữ nhi thánh nữ, nếu thật sự nàng đối với Ẩn Môn có bất cứ hiểu lầm gì, nếu thánh nữ biết, đừng nói là Mộ Sở này, rất nhiều người rong Ẩn Môn tuyệt đối sẽ xong đời! Cho nên, giờ này khắc này Thiên Nhân trưởng lão mới trăm phương nghìn kế muốn Cố Nhược Vân tha thứ.

“ Muốn ta tha thứ Ẩn Môn không phải là không thể,” Cố Nhược Vân dừng một chút, ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng, “ Mộ Sở ba lần bốn lượt muốn hãm hại ta cũng thôi đi, nhưng vừa rồi hắn lại làm ra chuyện chẳng những khiêu khích ta, còn đả thương người của ta! Ta muốn hắn hướng thuộc hạ của ta xin lỗi, hơn nữa làm cho bọn họ hết giận! Bọn họ chưa xả hết giận, ta cũng không muốn bước vào Ẩn Môn!”

Đây là nàng đòi công bằng cho bọn họ!

Tuy nói nàng ở chỗ này chờ người Ẩn Môn tiến đến, nàng không hoàn toàn từ bỏ truyền thừa, nhưng nàng lại không muốn vì truyền thừa mà nén giận.


Nếu Ẩn Môn khăng khăng bênh vực người mình, nàng ở nơi này thì còn ý nghĩa gì nữa.

“ Cố Nhược Vân, ngươi đừng một tấc lại tiến thêm một bước!”

Đôi mắt  Mộ Sở phun ra lửa giận, phẫn nộ nhìn Cố Nhược Vân, tức giận hét lớn: “ Để ta hướng hai người kia xin lỗi, không có có cửa!”

Xác thật quy định Ẩn Môn rất nghiêm khắc, nhưng mà thân là đệ tử của môn phái lánh đời, trong lòng Mộ Sở có biết bao nhiêu cao ngạo!

Cao ngạo kia quyết không cho phép hắn cúi đầu nhận sai giống như những người khác.

Đặc biệt, hai người kia lại là cấp dưới của Cố Nhược Vân! Nếu thực sự chính mình đi nhận sai, vậy cũng đại biểu cho việc bị nàng hung hăng dẫm lên một chân, chuyện này làm cho Mộ Sở tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được?


“ Cố nha đầu, ta có thể cho Mộ Sở hướng ngươi xin lỗi, cũng có thể để cho ngươi xả giận, nhưng hai cái cấp dưới của ngươi sợ chỉ sợ........”

Thiên Nhân trưởng lão cũng có chút chần chờ, nếu để cho Mộ Sở hướng Cố Nhược Vân nhận sai mà xin lỗi, hắn tuyệt đối sẽ không có bất luận ý kiến gì.

Ai kêu Cố Nhược Vân là nữ nhi của thánh nữ?

Đáng tiếc, hai người kia chỉ là hạ nhân thôi, thân phận thật thấp kém, cho dù Mộ Sở có phạm vào sai lầm lớn đi nữa, tốt xấu gì cũng là đệ tử Ẩn Môn, như thế nào có thể hướng hai người kia nhận sai?

“ Xin lỗi, nếu Ẩn Môn các ngươi không thể làm được chuyện này, vậy thỉnh các ngươi trở về đi.” Ý cười trên mặt Cố Nhược Vân biến mất, chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận