Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Đệ tử Ẩn Môn cung kính trả lời.

“ Vậy sao?” Vân Ngạn kinh ngạc nói, “ Nàng cùng Cố Nhược Vân đều là người đạt được tư cách tiến vào Ẩn Môn? Quan hệ các nàng hẳn là không tồi, nếu như vậy ngươi hãy để nàng tiến vào đi, nhớ rõ phải khách khí nói tốt một chút, vạn nhất ở trước mặt Cố Nhược Vân nàng nói ngươi đắc tội nàng, khó tránh khỏi sẽ làm Cố Nhược Vân tức giận.”

“ Vâng, Vân Ngạn sư huynh.”

Sau khi nghe được lời này, đệ tử Ẩn Môn kia liền lui ra ngoài, không lâu sau hắn liền dẫn theo một đạo thân ảnh tiến vào cửa.

Sau khi trông thấy dáng người một bộ ưu nhã kia, trong mắt Vân Ngạn rõ ràng hiện lên một đạo kinh diễm, chỉ là rất nhanh kinh diễm kia liền biến mất, cho dù như thế vẫn bị Ôn Nhã bắt giữ được một khắc đó.


Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại thấy khinh thường, không nghĩ tới Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn thế nhưng háo sắc như thế! Sau khi nhìn thấy mình mắt cũng không chớp lấy một cái, như vậy lợi dụng hắn cũng dễ dàng hơn.

“ Vân Ngạn sư huynh,” Ôn Nhã chậm rãi tiến lên, tươi cười càng thêm ưu nhã động lòng người, một thân váy dài màu vàng có vẻ mỹ lệ, tựa hồ như một lực lượng mê hoặc lòng người: “ Lúc trước ta tới Ẩn Môn, cũng đã nghe nói qua đại danh của Vân Ngạn sư huynh, hiện giờ vừa thấy, quả nhiên sư huynh là anh tài thiếu niên, tuyệt diễm xuất trần! Nếu không phải hôm nay gặp phải đối thủ trong tay nắm giữ Cửu U chi hỏa, ngươi cũng không thua trong tỷ thí.”

Cửu U chi hỏa?

Vừa nghe thấy tên ngọn lửa này, thật ra Vân Ngạn cảm thấy rất hứng thú: “ Ngươi nói trong tay Cố Nhược Vân chính là Cửu U chi hỏa?”

Quả nhiên!


Nghe thấy xưng hô của Vân Ngạn đối với Cố Nhược Vân, tươi cười trên mặt Ôn Nhã càng sâu.

Gia hỏa này gọi thẳng tên Cố Nhược Vân, cũng đại biểu cho đáy lòng hắn không tiếp nhận vị lão đại này! Rốt cuộc Vân Ngạn là đệ tử Ẩn Môn, từ trước đến nay đều rất cao cao tại thượng, như thế nào nguyện ý trở thành tiểu đệ của người khác?

Nhưng mà Ôn Nhã làm sao biết được, Vân Ngạn không có sửa lại xưng hô cũng không có nghĩa là không tiếp nhận Cố Nhược Vân, chỉ là trong lúc nhất thời không thể sửa được mà thôi.

“ Không sai, xác thật là Cửu U chi hỏa, ta đã may mắn nghe nói qua ngọn lửa này,” Con ngươi Ôn Nhã lập lòe vài cái, dùng ngữ khí tiếc hận nói, “ Nếu Cửu U chi hỏa này ở trên tay Vân Ngạn sư huynh, sợ là thực lực của sư huynh sẽ tăng trưởng gấp đôi.”

Ngụ ý, Cửu U chi hỏa ở trên người Cố Nhược Vân, quả thực chính là lãng phí!

Đương nhiên, bởi vì Cố Nhược Vân hạ độc nàng, nàng không dám quang minh nói ra, chỉ hơi đề điểm một chút mà thôi. Hơn nữa, nàng tin tưởng mặc dù Vân Ngạn thân là đệ tử Ẩn Môn, cũng không nhất định biết rõ mọi chuyện về Cửu U chi hỏa! Bởi vì chuyện này cũng là nàng trong lúc vô tình mới biết được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận