Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

" Hóa ra tiểu tử Sanh Tiêu kia thật sự đi tìm ngươi," nghe vậy lão gia tử nhẹ nhàng thở ra, " huynh muội các ngươi nếu đã gặp nhau, ta đây cũng yên tâm, mấy năm trước Sanh Tiêu đột nhiên mất tích, chúng ta đã tìm mấy năm cũng không thấy hắn, không nghĩ tới một mình hắn không tiếng động chạy tới Đông Nhạc đại lục."

Cố Nhược Vân cười cười, cũng không có nói thêm cái gì.

Bởi vì Cố Sanh Tiêu không phải tự mình chạy tới Đông Nhạc đại lục, mà bị người Ôn gia trong Đệ Nhất thành bắt đi.

" Mặt khác, ta còn có việc muốn nói cùng các ngươi," tầm mắt Cố Nhược Vân dừng trên người lão tử nói, " Cha mẹ ta, bọn họ còn sống, hơn nữa một nhà chúng ta cũng đã đoàn tụ."

" Cái gì?"

Lão gia tử vốn đang tươi cười đầy mặt, vừa nghe lời này tức khắc cả người ngây ngẩn, ánh mắt ngốc ngốc nhìn Cố Nhược Vân, có chút không dám tin nói một câu: " Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ, ngươi có thể lặp lại lần nữa hay không?"

Đồng thời Đông Phương Thiếu Trạch ở một bên vẫn còn ngẩn ngơ, phải biết rằng năm đó Đông Phương Ngọc chết làm cho mọi người trong Đông Phương thế gia đau lòng biết bao nhiêu! Hiện giờ nghe được tin tức phu thê Cố Thiên vẫn còn sống, như thế nào lại không kích động?


Hiện giờ, sau khi lão gia tử hỏi lại, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, trong ánh mắt mang theo thần sắc khẩn trương.

" Cha mẹ ta còn sống," Cố Nhược Vân thấy được biểu tình của hai người, mỉm cười nói, " Hơn nữa, hiện giờ phụ thân ta là nhân vật mà ở Đông Nhạc đại lục nhà nhà đều biết đến, thế nhân đều gọi hắn là Hồng Liên lính chủ, càng là ở Đông Nhạc đại lục không ai dám trêu chọc, phu thê bọn họ hiện giờ đã đoàn tụ, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ dẫn bọn họ trở về gặp các ngươi."

Biểu tình của lão gia tử ngơ ngẩn, tựa hồ bị tin tức này của Cố Nhược Vân làm cho choáng váng, thật lâu sau hắn mới phát ra một đạo cười lớn.

Tiếng cười kia xông thẳng lên bầu trời, khuếch tán toàn bộ không trung Đông Phương thế gia.

" Ha ha, thật sự là ông trời có mắt a~, nữ nhi ta còn sống, nàng còn sống!"

Cười thật to, lão gia tử đột nhiên vui mừng lại khóc, thân thể bởi vì kích động mà run lên.

" Đáng giận chính là những người đó hại nữ nhi của ta! Nếu không phải bọn họ, nữ nhi ta cũng sẽ không rời nhà hơn hai mươi năm! cũng sẽ không làm một nhà chúng ta ly tán!"

Đã từng, lão gia tử đã suy xét vì Đông Phương thế gia, không dám báo thù cho phu thê Cố Thiên.

Nhưng mà, đối với cái chết của nữ nhi nhà mình, trong lòng hắn làm sao không hận?

Hắn hận không thể đem những người đó bầm thây vạn đoạn, để tế cho nữ nhi ở trên trời có linh thiêng.

Nhưng mà, hắn thân là một gia chủ, lại không cách nào làm như vậy! Bằng không, chẳng những không thể báo thù vì nữ nhi, quan trọng hơn càng làm cho Đông Phương Thế gia gặp tai ương diệt môn. Bởi vậy, hắn mới nhẫn nhịn xuống!


Hiện giờ nghe thấy tin tức Đông Phương Ngọc còn sống, hắn làm sao không hưng phấn cho được?

" Lão gia tử, cữu cữu," Cố Nhược Vân nhìn lão gia tử, lại nhìn về Đông Phương Thiếu Trạch đang hưng phấn đứng bên cạnh, nhàn nhạt cười, " Lần này ta trở về không thể ở lại quá lâu, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cho nên ta sẽ rời đi rất nhanh, lần sau trở về ta sẽ mang theo cha mẹ cùng nhau về nhà!"

Đông Phương lão gia tử khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Nhược Vân, nói lời thấm thía: " Nha đầu, những năm gần đây, bà ngoại ngươi vẫn luôn nhơ mong ngươi, chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi đừng quên trở về."

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, cuối cùng nàng nhìn Đông Phương lão gia tử cùng Đông Phương Thiếu Trạch lần nữa, xoay người hướng ngoài sân mà đi.

Rất nhanh, bóng dáng thanh y kia liền biến mất trong tầm mắt của hai người.

" Phụ thân, chúng ta đi thôi," Đông Phương Thiếu Trạch rũ mắt xuống, ánh mắt ôn hòa ban đầu dần trở nên kiên định, " Ta tin tưởng rất nhanh Vân nhi sẽ trở lại, mà đều duy nhất chúng ta có thể làm là tăng lên thực lực, không trở thành gánh nặng cho nàng."

Thực lực Cố Nhược Vân tăng lên, địch nhân của nàng cũng sẽ ngày càng mạnh, nếu lực lượng của Đông Phương thế gia vẫn như cũ không theo kịp, bởi vậy sẽ liên lụy Cố Nhược Vân.

Lão gia tử cười khổ một tiêng, cuối cùng cũng không nói cái gì xoay người rời đi, không ai nhìn thấy, giờ khắc này bóng lưng lão gia chủ đĩnh đạc vài phần, thân ảnh cũng dần lớn lên...


..............

Thanh Long quốc, từ sau khi Cố Nhược Vân quật khởi, hiện giờ Thanh Long quốc đã trở thành một quốc gia cường thịnh giàu có nhất trong tứ quốc, nguyên nhân bởi vì lúc trước Cố Nhược Vân tiếp nhận Bách Thảo Đường trong Thanh Long quốc, đã trở thành một nơi phong cảnh độc đáo.

" Cũng đã hơn mười năm, kể từ lúc ta trọng sinh đến nơi này cũng đã được hơn mười năm, rời Thanh Long đế quốc cũng không sai biệt lắm đã năm," Cố Nhược Vân đi trên đường phố phồn thịnh, nhìn phong cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bên môi nâng lên một độ cong, " Không nghĩ tới, cuối cùng ta vẫn trở về nơi này, bởi vì con đường khác đi Minh Giới, chính là bên trong Thanh Long đế quốc!"

Thanh Long quốc.

Là nơi nàng thành danh đầu tiên.

Chỉ là năm đó Cố Nhược Vân là một phế vật nổi tiếng gần xa, nhệ hết khi dễ, cuối cùng lại bị gia gia của chính mình đánh chết! Phỏng chừng mười năm trước những người đó sẽ không bao giờ tưởng tượng được, nàng sẽ có thành tựu như hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận