Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cho dù Lý Thanh không có tức giận, nhưng miệng lưỡi cũng không buông tha nói ra một câu như vậy.

Con ngươi Đổng Phương trầm xuống vài phần, nếu đổi thành người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn đã sớm động thủ, nhưng đối phương lại là công tử phủ tướng quân, mặc dù hiện giờ tướng quân không có ở nơi này, hăn cũng không thể động thủ với Lý Thanh!

Cho nên không dám tìm Lý Thanh phiền toái mà lại đem lửa giận chuyển tới trên hai người Cố Nhược Vân.

" Phế vật chính là phế vật, đừng nghĩ rằng các ngươi thông qua báo danh liền chứng minh được thực lực, hai người các ngươi, một người đi cửa sau giống như Lý Thanh, người còn lại là vận khí không tồi mà thôi, nếu không phải linh thạch xuất hiện vấn đề, ngươi cho rằng ngươi có thể vào được vòng đào thải? Nếu ngươi không vào vòng đào thải, thưc lực của tổ chúng ta cũng không có yếu như thế!"

Đổng Phương rất là tức giận, tự nhiên giọng điệu cũng không có khách khí.

" Nếu lúc báo danh ngươi không được thông qua, nói không chừng vận khí của ta tốt sẽ có một đồng đội ưu tú khác, liền tính vận khí của ta cũng không tốt ít nhất cũng cùng đội với Lãnh Thương, đem ngươi đổi thành Tô Lâm cũng không tồi! chính ngươi không có một chút thực lực, vì sao còn muốn tới lừa gạt chúng ta? Hiện tại nếu tỷ thí thua, tất cả trách nhiệm đều tại ngươi!"

Đáy mắt Tá Thượng Thần hiện lên một đạo hung ác, nhưng trên mặt vẫn tươi cười phong hoa tuyệt đại như cũ, thời điểm hắn muốn mở miệng nói chuyện, âm thanh trào phúng của Lý Thanh truyền đến.

" Như thế nào? Không dám cùng ta động thủ liền muốn tìm người khác gây phiền toái? Thực lực mấy người chúng ta yếu thì thế nào, ít nhất chúng ta đều thông qua báo danh! Hơn nữa, ngươi nói nàng có vận khí tốt, như thế nào ngươi lại không có được vận khí tốt? Nhiều người chạm qua linh thạch như vậy đều không có gì xảy ra, vì sao chỉ có nàng làm cho linh thạch nát vụn?

Lý Thanh hướng tới hai người Cố Nhược Vân cười cười xin lỗi, chợt đem ánh mắt chuyển hướng Đổng Phương, lời nói vô cùng sắc bén.

Tuy nói Lý Thanh cũng cho rằng linh thạch bị hỏng hoàn toàn là do vận khí của Cố Nhược Vân rất tốt, nhưng cũng không đại biểu hắn nguyện ý thua trước mặt Đổng Phương, huống chi Đổng Phương này hoàn toàn bởi vì không dám khắc khẩu cùng hắn, mới chuyển tới đám người Cố Nhược Vân.

Hiện tại, hai người Cố Nhược Vân bị Đổng Phương gây phiền toái cũng một phần là do hắn.

Nhưng hắn không muốn bởi vì chính mình mà đi liên lụy người khác.

Cố Nhược Vân nhìn Lý Thanh, cũng không nói cái gì, ánh mắt thanh lãnh có một loại cảm giác nói không nên lời.

" Được, các ngươi bớt tranh cãi đi."

Bên trong đội, nữ tử duy nhất nhíu mày lên tiếng: " Đều đã tới lúc này rồi, tranh cãi có lợi ích gì? Mấu chốt chính là đồng tâm hiệp lực, nói không chừng chúng ta còn có khả năng thông qua vòng đào thải."

Đang nói chuyện, ánh mắt nữ tử thường thường liếc về phía Tá Thượng Thần, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể thấy được nữ nhân này tất nhiên coi trọng vị nam tử yêu nghiệt trước mặt này.

" Lục Vân, đừng cho là nhóm chúng ta không biết ngươi coi trọng nam nhân này mà nói dùm hắn!" Đổng Phương ghen ghét trừng mắt nhìn Tá Thượng Thần, ngữ khí kia mang theo đố kỵ rõ ràng, " Bất quá, xem phân lượng của ngươi ta tạm thời có thể buông tha bọn họ, tiếp theo ta sẽ để cho ngươi biết ai mới chân chính là cường giả, nam nhân như vậy trừ bỏ lớn lên thật đẹp ngoài ra cũng không có tác dụng gì!"

Dọc theo đường đi này, sau khi trải qua chuyệ này các đồng đội đều hiểu biết nhau, cơ bản đều biết Đổng Phương đối với Lục Vân có ý, nhưng mà trong mắt Lục Vân chỉ thấy được Tá Thượng Thần, trên đường đi không biết đã trộm ngắm hắn bao nhiêu lần.

" Lục Vân nói không sai."

Bên trong đội ngũ, tên nam tử áo bào xám từ nãy giờ vẫn im lặng lại chậm rãi mở miệng: " Đổng Phương, hiện tại không phải là thời điểm so đo, thực lực đội ngũ chún ta vốn dĩ đã yếu, nếu các ngươi cứ tranh cãi không ngừng thì không có khả năng thắng lợi! Tiếp theo nếu sau đây gặp phải linh thú cường đại, cũng chỉ có ta cùng Khang Thiếu Kiệt có khả năng bảo hộ toàn đội, trong đội của chúng ta cũng chỉ có ta cùng Khang Thiếu Kiệt đạt cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ."

Nam tử được xưng là Khang Thiếu Kiệt, chính là nam tử ngay từ đầu đã khuyên bảo Lý Thanh.

" Tới!"

Bỗng nhiên, lỗ tai Lục Vân vừa động, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bụi xỏ phía trước: " Có động tĩnh, hơn nữa không chỉ có một con linh thú!"

" Xong rồi!"

Đổng Phương cũng cảm nhận được dị động, sắc mặt đều thay đổi, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Không nghĩ tới bọn họ vừa đến rừng rậm Ác Linh liền gặp phải một đàn linh thú, chẳng lẽ hiện tại bọn họ phải kết thúc tỷ thí? Có ba người phế vật trước mắt này, căn bản bọn họ không có phần thắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui