Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Đương nhiên, so với chuyện thân thể bất chợt nhẹ nhõm, điều làm cho Đổng Phương khiếp sợ chính là nữ tử thanh lãnh kia thế nhưng xuất đầu vì hắn?

" Ngươi....." Đổng Phương cứng đờ quay đầu, tầm mắt không dám tin nhìn Cố Nhược Vân, " Ngươi vì cái gì........."

Vì cái gì muốn giúp ta?

Hắn muốn hỏi chính là một câu này.

Nếu như có Cố Nhược Vân trợ giúp hắn, toàn đội của bọn họ cũng sẽ không cần kiêng kị đám người Đoạn Ất.

" Lúc trước ngươi đã lo lắng an nguy của Manh Manh."

Khi Manh Manh đối mặt với Phong Báo, một mạt nôn nóng của Đổng Phương cũng không phải là giả.


Nếu nói, hắn lo lắng Cố Nhược Vân sẽ gặp nguy hiểm về tình còn có thể tha thứ, bởi vì nếu Cố Nhược Vân bỏ mình ở chỗ này, bọn họ cũng không thể thông qua vòng đào thải. nhưng mà, Manh Manh chỉ là một con linh thú thôi, đối với vòng đào thải không có ảnh hưởng gì.

Cũng chính điểm này, Cố Nhược Vân nhìn ra gia hỏa này bản tính không xấu.

Nếu không phải vậy, cho dù Đổng Phương ở chỗ này nhận hết nhục nhã, nàng cũng sẽ không đứng ra nhiều lời một chữ.

" Cố cô nương, ta....."

Trên mặt Đổng Phương xuất hiện một mạt hổ thẹn: " Lúc trước ta đối với ngươi như vậy, ngươi lại còn đứng ra trợ giúp ta, ta thật sự là hổ thẹn rất nhiều!"

Lúc này đây, Đổng Phương đã nhìn ra, nữ nhân này cũng không phải thật sự thanh lãnh, mà là ngoài lạnh trong nóng, đôi khi cho dù trong lúc vô tình ngươi vì nàng trợ giúp, nàng đều sẽ cảm ơn trong lòng. Nhưng nếu ngươi đã đắc tội nàng, có chết cũng không chịu hối cải, vậy cho dù ngươi chết không có chỗ chôn, nàng cũng sẽ không giúp ngươi nhặt xác!

" Nữ nhân, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác!"

Đoạn Ất nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói: " Nếu không, phỏng chừng cũng không biết ngươi rước họa vào thân lúc nào không biết!"

Khi nói lời này, tầm mắt của hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa Manh Manh trong ngực Cố Nhược Vân, âm thanh càng thêm tàn nhẫn.

" Hơn nữa, nếu ta đoán không sai lúc trước Đổng Phương nói thức ăn linh thú, hẳn là thứ ngươi dùng để nuôi con linh thú này! Cũng chỉ có loại ngốc tử như Đổng Phương mới có thể dùng thức ăn linh thú! Nếu đổi thành ta, ta sẽ đem linh thú trong ngực của ngươi biến thành phân của ta, ha ha ha!"

Ngụ ý rằng, hắn muốn ăn thịt tiểu gia hỏa Cố Nhược Vân đang ôm trong ngưc kia.

Thơi điểm Lý Thanh nhìn thấy Đoạn Ất khó xử Cố Nhược Vân, vốn định đứng ra giải quyết chuyện này giúp nàng, ai biết gia hỏa này vừa mở miệng lại đánh chủ ý lên con linh thú có vẻ vô hại và phúc hậu kia.


Không biết nếu Đoạn Ất nhìn thấy bộ dáng tiểu gia hỏa cắn nuốt Phong Báo, vẫn còn dũng khí để nói ra lời này hay không?

Quả nhiên, tiểu gia hỏa phẫn nộ rồi!

Trên đời này, chỉ có nó nuốt người khác thành phân, kết quả nhân loại vô tri này lại muốn ăn nó?

" Ngươi thảm."

Đổng Phương cười ha ha hai tiếng, theo bản năng liền lui về sau hai bước, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn Đoạn Ất.

" Tính tình linh thú này của Cố cô nương không được tốt lắm, ngươi đắc tội nó liền cha ngươi có tới cũng không cứu được ngươi, mặt khác thức ăn của linh thú này cũng không phải là thứ muốn ăn là ăn được, đem Đổng gia bán đi cũng an không nổi."

Xác thật, Đổng gia là thế lực thứ hai cũng không thế làm được, cho dù táng gia bại sản, đều không thể hưởng thụ đãi ngộ giống với linh thú này.

" Nha, vật nhỏ này còn sẽ tức giận?" Nghe được lời Đổng Phương nói, Đoạn Ất lại lần nữa nhìn về phía Manh Manh, cười ha ha hai tiếng, " Nhưng tức giận thì như thế nào? bàn tay của ta một chưởng đã có thể chụp chết nó! Còn có, lấy tài phú của Đoạn gia đến thức ăn của linh thú cũng mua không nổi? liền tính linh thú này ăn thịt động vật, Đoạn gia ta đây cũng không phải mua không nổi! Đáng tiếc, ta tuyệt đối sẽ không tiêu phí lớn như vậy để nuôi một con linh thú không có sức chiến đấu! Loại linh thú này chỉ xứng đáng trở thành phân!"

Đổng Phương cười lạnh một tiếng: " Đoạn Ất, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm vô tri như vậy! Ta đã nhắc nhở ngươi, linh thú này không phải ngươi có thể trêu chọc! Kết quả ngươi lại như cũ mạo phạm nó! Sau đó, ngươi sẽ không biết chính mình chết như thế nào!"


Lúc trước, bởi vì Phong Báo quấy rầy giấc ngủ của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa này liền vì vậy mà tức giận, cũng không cho Phong Báo có cơ hội xin tha, liền đem nó cắn nuốt.

Hiện giờ, Đoạn Ất lại trào phúng nó như vậy, hắn tin tưởng, lửa giận của tiểu gia hỏa so với lúc trước còn mãnh liệt hơn!

" Oa lý quang quác!"

Sau khi Đổng Phương vừa dứt lời, tiểu gia hỏa tức giận từ trong lòng ngực Cố Nhược Vân nhảy xuống, móng vuốt nho nhỏ chỉ vào khuôn mặt đầy trào phúng của Đoạn Ất, quang quác tức giận mắng lên. Nhưng mà bởi vì tiểu gia hỏa này quá đáng yêu, bộ dáng tức giận không có một chút lực uy hiếp.

" Ha ha!" Đoạn Ất cười lớn hai tiếng, " Một con linh thú đến lời nói cũng không nói được, căn bản là rác rưởi cũng không bằng! Loại linh thú này cho ta nhét kẽ răng cũng không đủ! Tiểu gia hỏa, ngươi đứng bên chân ta, không sợ ta một chân sẽ dẫm chết ngươi sao?"

Có lẽ muốn chứng minh hành động của mình, Đoạn Ất đem chân nâng lên, trên mặt tràn đầy tàn nhẫn cùng hung ác.

Tiểu gia hỏa càng thêm phẫn nộ, một đôi mắt to ngập nước dần dần đỏ lên, lông trắng cả người dựng đứng, giống như một con mèo nhỏ tức giận 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận