Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Một thân lông trắng dựng đứng, giống như một con mèo đang giận dữ, nếu không phải Cố Nhược Vân kịp thời kéo nó lại, thiếu chút nữa thân thể nó đã nhào tới chỗ Tô Lâm.

" hiện tại còn chưa tới thời điểm ngươi lên sân," Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về bộ lông mềm mại của tiểu gia hỏa, nhàn nhạt nhìn Thiên Ngân Lang ngồi cạnh Tô Lâm, nói, " Chờ thêm chút nữa, Thiên Ngân Lang liền làm bữa tối cho ngươi, có được không?"

Trong rừng rậm Ác Linh, nàng có thể tùy ý để tiểu gia hỏa giết người! Nhưng nơi này lại không giống như vậy, nếu tiểu gia hỏa ra tay giết chết Tô Lâm ở chỗ này, Nguyệt Linh thảo kia nàng cũng đừng mong có được.

Vì huynh trưởng, nàng chỉ có thể ngăn Manh Manh lại!

" Oa lý quang quác!"


Manh Manh uy phong lẫm lẫm chỉ vào đầu Thiên Ngân Lang, không biết đang nói cái gì, bất quá từ biểu tình của nó cũng có thể thấy được tiểu gia hỏa này đang ghét bỏ! Thật giống như đem thịt Thiên Ngân Lang đến trước mặt nó, nó cũng khinh thường ăn.

" Mười viên thức ăn linh thú!"

Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, nói lại lần nữa.

Manh Manh nghiêng đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, thật lâu sau nó mới gật gật đầu, so với đan dược thì mị lực của Thiên Ngân Lang quá nhỏ.

" Cố Nhược Vân!"

Tô Lâm thiếu chút nữa bị tức điên rồi!

Nữ nhân này vừa rồi nói cái gì? Muốn Thiên Ngân Lang của mình trở thành thức ăn cho con linh thú đó? Chỉ bằng cái bụng nhỏ của nó cũng có thể nuốt trôi Thiên Ngân Lang? càng đáng giận hơn chính là bộ dáng của tiểu thú này lại là bộ mặt ghét bỏ! hơn nữa, còn cho rằng Thiên Ngân Lang kém hơn mười viên thức ăn linh thú?

Tá Thượng Thần nhìn Tô Lâm, khóe môi hàm chứa tươi cười, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Cố Nhược Vân: " Tiểu Vân nhi, linh thú này của ngươi cũng thật kén ăn, bất quá cho ta nói thẳng, nếu là ta thì ta cũng lựa chọn thức ăn linh thú mà không phải Thiên Ngân Lang này!"

Nếu chỉ một mình Cố Nhược Vân, Tô Lâm cũng sẽ chỉ tức giận mà thôi, nhưng lời này là từ trong miệng Tá Thượng Thần nói ra, làm thân thể nàng lập tức run rẩy một chút, ánh mắt tràn đầy bi thương nhìn hắn.


" Thần ca ca, vì cái gì? vì cái gì ngươi lại đối với ta như vậy? cho dù ngươi không yêu ta, nhưng tốt xấu gì cha ta cùng sư phụ của ngươi cũng là bạn cũ, ngươi liền nhẫn tâm đối đãi với ta như thế?"

Tá Thượng Thần cười lạnh một tiếng: " Cha của ngươi là bạn cũ của sư phụ ta, cũng không phải ta! chuyện giữa Quận Vương phủ các ngươi cùng Tiểu Vân nhi, tự nhiên ta sẽ lựa chọn Tiểu Vân nhi nhà ta! Tô Lâm, nếu không phải ta nể mặt sư phụ, ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót?"

Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót?

Tô Lâm lảo đảo vài cái, nàng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, trên dung nhan tái nhợt tràn đầy thống khổ.

Không biết qua bao lâu, nàng mở bừng đôi mắt, trong mắt kia đã không còn bi thương, ngược lại chỉ là vô vàn hận ý.

" Thần ca ca, nếu ngươi thích nàng như vậy, ta đây liền phải để ngươi nhìn thấy bộ dáng của nàng quỳ gối xin tha trước mặt ta! Không biết khi nhìn thấy nàng như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục lựa chọn nàng hay không!" nói xong lời này, nàng chuyển hướng Cố Nhược Vân, oán hận nói, " Cố Nhược Vân, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, hơn nữa nói từ bỏ trận đấu này, như thế ta liền buông tha cho ngươi!"


Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày: " Nếu ta không đồng ý?"

" Không đồng ý? ha ha, nếu ngươi không đồng ý, ta liền giết linh thú trong lòng của ngươi, nếu ngươi muốn cứu nó thì vẫn là yêu cầu quỳ xuống cầu xin ta, bằng không ngươi và linh thú của ngươi đều phải chết!"

Con ngươi của nàng đỏ bừng, khóe mắt muốn nứt ra rống giận thành tiếng, rõ ràng mấy ngày nay tới giờ, trong lòng nàng tồn tại quá nhiều hận ý, đến loại thời điểm này tất cả đều bạo phát!

Cố Nhược Vân tựa hồ không có nghe thấy lời nàng nói, mà nàng lại đang bận an ủi tiểu gia hỏa trong lòng.

" hai mươi viên thức ăn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận