Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: kaylee

Hạ gia, trong sân.

Lão gia tử sốt ruột đi qua đi lại, thường thường ngẩng đầu nhìn về phía cửa viện phía trước, khuôn mặt hiện ra vẻ khẩn trương lo âu.

"Cố nha đầu tự mình đi, hẳn là không có vấn đề gì đi, cho dù đối phương không phải người Bách Thảo Đường, bằng vào thực lực của nàng cũng có thể bảo vệ Ngọc nhi………..."

Chỉ là làm cho lão gia tử không rõ là, vì sao nghe được Hạ Lâm Ngọc xảy ra chuyện, nàng sẽ tức giận như thế? Chẳng lẽ hai người bọn họ quen biết?

Nghĩ vậy, lão gia tử bật cười lắc lắc đầu.

Từ nhỏ đến lớn, Ngọc nhi cơ bản không ra khỏi Thiên Thành, làm sao có thể quen biết nàng? Hẳn là nàng nghe nói chuyện này là người Bách Thảo Đường làm, mới có thể tức giận như thế.


Dù sao, có người giả mạo thế lực của mình làm xằng làm bậy, là người đều sẽ tức giận........

"Gia chủ, ngài yên tâm đi, tiểu thiếu gia nhất định không có bất cứ chuyện gì."

Trưởng lão áo xám ở một bên trấn an nói.

Trải qua chuyện lúc trước, lão sẽ không lại võ đoán đổ trách nhiệm việc này cho Cố Nhược Vân, cho dù đối phương lấy danh nghĩa của Bách Thảo Đường, nói không chừng trong đó có cái hiểu lầm gì cũng không nhất định.

Tất cả đợi đến bọn họ trở về mới biết được.

Vừa định nói, Hạ lão gia tử đã nhìn thấy hai người nói nói cười cười đi vào, ánh mắt không tự chủ được mở to.

Đây…….... Đây là tình huống gì?

Phải biết rằng, từ sau khi Hạ Lâm Ngọc khôi phục bình thường, trừ bỏ ở trước mặt bản thân và Tử Hi hắn mới có thể lộ ra tươi cười ra, vẻ mặt hạnh phúc kia của hắn lại là xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ vừa mới xảy ra cái tình huống gì ông không biết?

Rất có khả năng!


Hạ lão gia tử chớp mắt, ánh mắt chuyển động vài lần, kỳ thực ngay từ đầu ông cũng đã rất thích nha đầu Cố Nhược Vân kia, nếu có thể cùng tôn tử của mình ở cùng nhau, vậy phỏng chừng ông sẽ vui đến điên mất.

"Ha ha."

Nghĩ vậy, Hạ lão gia tử cười ‘ha ha’ hai tiếng, đi tới phía Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc, đôi mắt già nua không ngừng đảo quanh ở trên người hai người, ha ha cười: "Ngọc nhi, ta xem con có vẻ không có chuyện gì, hơn nữa có vẻ rất thân quen với Cố nha đầu……..."

Sắc mặt Hạ Lâm Ngọc biến đen, hắn nhìn biểu cảm của Hạ lão gia tử là biết đối phương đang đánh cái chủ ý gì.

Tuy rằng hiện giờ hắn và Cố Nhược Vân đều đã đoạt xác trùng sinh, nhưng mà ở trong quan niệm của hai người vẫn là có quan hệ huyết thống, nếu làm theo như suy nghĩ của Hạ lão gia tử, chẳng phải là…….... loạn luân (*)? 

(*) loạn luân: ý chỉ 2 người có quan hệ huyết thống có tình cảm với nhau, yêu nhau, ở bên nhau

"Gia gia, người cũng đừng quản nhiều như vậy," Hạ Lâm Ngọc có chút không biết nói gì trợn trắng mắt, nói: "Ta đi xem phụ thân trước."

Nói xong lời này, hắn lập tức lôi kéo Cố Nhược Vân đi đến hậu viện.


Hạ lão gia tử ngây ngốc nhìn bóng dáng đi xa của thiếu niên, kinh ngạc quay đầu nhìn phía trưởng lão áo xám: "Vừa rồi có phải hắn trợn trắng mắt hay không?"

Trưởng lão áo xám gật gật đầu: "Hình như vậy…....."

Vừa nghe lời này, Hạ lão gia tử lập tức lão lệ tung hoành: "Nhiều năm như vậy, rốt cục Ngọc nhi cũng giống người bình thường, từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân thể bệnh tật mà hắn trở nên rất là trầm mặc ít nói, cho dù bốn năm trước sau khi khôi phục bình thường, cũng rất ít lộ ra cảm xúc của mình, rất nhiều thời điểm không phải tu luyện chính là ngẩn người, hiện tại rốt cục hắn cũng có cảm xúc của mình……...."

Hạ lão gia tử vừa nói, vừa dùng ống tay áo chà lau khóe mắt của mình, trời mới biết những năm gần đây nhìn tôn tử biến thành như vậy lòng có bao nhiêu đau, cũng may hiện tại rốt cục hắn cũng có dạng người.

Đương nhiên, nếu Hạ Lâm Ngọc biết ý nghĩ trong lòng lão gia tử, phỏng chừng sẽ muốn hung hăng đánh lão nhân này một trận.

Thì ra ở trong mắt lão gia hỏa này, hắn không phải là người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận