Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: kaylee

"Ngươi…....."

Hạ lão gia tử tức đến mức cả người run run, chỉ vào Hạ Khởi nói không ra lời.

"Phụ thân, nhi tử cũng chỉ là muốn phân ưu giải nạn vì Hạ gia mà thôi." Hạ Khởi ôn hòa cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố lão gia tử.

Thật giống như, đối phương chẳng phải phụ thân của y.

"Hạ Khởi, cho dù Tử Hi không cách nào sống nữa, còn có Ngọc nhi, không tới lượt ngươi!"


Sắc mặt Hạ lão gia tử trầm xuống, hung hăng phất tay áo, ngoan độc nói.

"Ha ha."

Nghe vậy, Hồng lão gia chủ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Hạ gia chủ, tuy rằng trong số nhi tử của ngươi có một kẻ sắp chết, nhưng còn có một người khác, không có lý nào nhi tử còn sống, lại để cho tôn tử kế thừa Hạ gia, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho nhi tử của ngươi thần phục tôn tử của ngươi? Này căn bản là không hợp tình lý."

Khuôn mặt già nua của Hạ lão gia tử từ xanh chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển xanh, trên nắm tay nắm chặt bao vây một tầng lửa, tức giận trong lòng dâng trào thẳng lên.

Từ xưa đến nay, rồng có nghịch lân! Mà nghịch lân của ông chính là Hạ Tử Hi!

Hôm nay Hồng gia chủ lại mở miệng nguyền rủa hắn, điều này làm cho Hạ lão gia tử luôn bao che khuyết điểm đến không có thiên lý căn bản là không thể chịu đựng được.

"Hồng gia chủ, ngươi phải trả giá đại giới cho lời ngươi nói ra!"

Ầm!

Một ngọn lửa tức giận xông thẳng ra, đôi mắt Hạ lão gia tử lạnh lùng và uy nghiêm chưa từng có, còn có tức giận không cách nào che giấu kia.


"Hạ gia chủ, nơi này nhiều người như vậy đều là cư dân của Thiên Thành của ngươi, chẳng lẽ một người đường đường là cường giả Võ Hoàng như ngươi còn muốn phát uy với ta ở trước mặt mọi người? Nếu ngươi thật sự làm như vậy, thì tất nhiên thanh danh của ngươi sẽ mất hết, từ nay về sau không còn có người tôn kính ngươi nữa."

Hồng gia chủ cười lạnh một tiếng, dù sao lão đã nhận định Hạ lão gia tử không có khả năng giết lão, hơn nữa, lão gia tử lớn tuổi, sống không được vài năm nữa, Hạ Tử Hi lại sắp chết bệnh, từ đây về sau Hạ gia tất nhiên là thiên hạ của Hạ Khởi.

Cho nên, loại thời điểm này lão khẳng định muốn vuốt mông ngựa của Hạ Khởi (ý chỉ nịnh nọt).

Chỉ là lão không nhìn thấy, sau khi lão nói xong lời này, có một số người không tự chủ được mang theo ghế của mình chuyển ra xa lão, càng là hận không thể cách lão càng xa càng tốt, còn có một số người còn lại là thông đồng làm bậy với lão, càng là có suy nghĩ giống nhau, vì vuốt mông ngựa của Hạ Khởi mà không thèm để ý cái gì khác.

"Ha ha!"

Hạ lão gia tử giận quá hóa cười, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, trực tiếp đè ép làm cho tất cả mọi người ở đây hít thở không thông.

Đây chính là lực lượng của cường giả Võ Hoàng!


"Hồng gia chủ, ngươi đừng đưa thế tục kia vào trong Thiên Thành chúng ta, mảnh đại lục này luôn là cường giả vi tôn, tuy rằng ta không phải người cường đại nhất, nhưng mà ít nhất ta cũng mạnh hơn ngươi, Hạ gia ta cũng mạnh hơn Hồng gia! Càng quan trọng hơn là, ta mới là người nắm Thiên Thành trong tay! Tất cả nơi này đều là ta định đoạt! Ngươi không phục? Được, vậy hôm nay bổn gia chủ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục! Hơn nữa còn nói cho ngươi một đạo lý, nắm tay ai lớn, thì trên đời này lời nói của người đó chính là chân lý!"

Thiên Thành không phải một quốc gia, Hạ lão gia tử cũng không phải hoàng đế, ở trong loại thế lực cường giả vi tôn như Thiên Thành này, luôn là nắm tay ai lớn, người đó có thể định đoạt.

Hồng gia chủ biến sắc, lão không nghĩ tới Hạ lão gia tử không nói đạo lý như vậy, không khỏi thầm hận trong lòng, lão vĩnh viễn không cách nào quên sỉ nhục, ngày đó ông ta ném mình ra khỏi Hạ gia.

Mắt nhìn tình huống trở nên khó có thể khống chế, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa, làm cho thân mình của Hạ lão gia tử cứng lại, đôi mắt tràn ngập tức giận nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn tràn đầy kích động.

"Phụ thân, nơi này xảy ra chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận