Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: kaylee

Lão nhân ‘xuy’ cười một tiếng, dáng vẻ kia hiển nhiên chính là xuyên thấu qua quỷ kế của Hồng Quân.

"Không phải, ta nói là sự thật, tiền bối người phải tin tưởng ta, ta là người tốt, tuyệt đối sẽ không nói khoác."

Vẻ mặt Hồng Quân cấp bách, lão giả này chính là hi vọng cuối cùng của lão.

"Kỉ kỉ oa oa (L: từ tượng thanh), phiền chết, lão tử tiễn ngươi về Tây thiên trước!"

Lão nhân rất là phiền chán liếc mắt nhìn lão, vừa nâng tay lên muốn ra tay, lại ngay tại lúc đó, một màn sương mù màu lục bừng lên từ phía sau Hồng Quân, nháy mắt, thân thể Hồng Quân bị vây quanh ở dưới độc khí kia bắt đầu dần dần hư thối.

Mặc cho lão giãy dụa như thế nào, nhưng mà vẫn là biến thành một đống xương trắng, ánh mắt trợn to kia thuyết minh nội tâm không cam long của lão.


Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm vang lên: "Thiên Khải Tôn Giả, chúng ta tiếp tục chiến đấu! Ai thắng, bảo bối nơi này sẽ thuộc về người!"

"Ha ha."

Lão nhân gọi là Thiên Khải Tôn Giả kia cười lạnh một tiếng: "Độc Tôn, ngươi cho rằng ngươi vừa đột phá Tôn Giả là có thể đủ chiến đấu với ta? Lúc trước là ta nhường ngươi, kế tiếp, ta sẽ không lại nhường ngươi một chút nào nữa."

Tôn Giả!

Cố Nhược Vân ngẩn ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai lão giả giương cung bạt kiếm này.

Ở trên đời này, có thể được xưng là Tôn Giả cũng chỉ có một loại người.

Chính là cường giả đột phá Võ Tôn!

Mà Võ Tôn, ở trên phiến đại lục này cơ bản chính là được cho là tồn tại đứng đầu.

Không nghĩ tới lúc này đây nàng một lần gặp phải chính là hai người!

Nếu không có đoán sai, được gọi là Độc Tôn kia hẳn là chính là Độc sư! Người hạ độc Hạ Tử Hi.


"Nha đầu, các ngươi nhanh cách xa một chút, lão nhân này vẻ mặt đáng khinh không phải là người tốt gì, hơn nữa cả người lão là độc, nếu hơi không cẩn thận sẽ biến thành xương trắng giống tên vừa rồi kia."

Thiên Khải bĩu môi, vừa rồi ông đang chiến đấu ở trong cốc với Độc Tôn, lại song song bị ngọn núi sụp xuống đập trúng, rồi sau đó ông khôi phục tốt thương thế trước, còn Độc Tôn thì chậm hơn một ít.............

"Mạc Vũ, các ngươi lui ra."

Sắc mặt Cố Nhược Vân trầm xuống, hai cường giả Võ Tôn chiến đấu, thật dễ dàng lan đến người khác, với thực lực bọn của Mạc Vũ nếu bị lan đến gần, thì cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Nhưng mà, trường hợp chiến đấu khó thấy được như vậy, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không buông tay.

"Ha ha."

Độc Tôn câu môi cười lạnh, âm trầm nói: "Thiên Khải Tôn Giả, mặc dù là ngươi tiến vào cảnh giới Võ Tôn đã mấy năm lại như thế nào? Bằng vào một thân bản lĩnh dùng độc này của ta, cũng không thể kém hơn ngươi chút nào, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng."

"Ta nói không cần đi."


Thiên Khải bĩu môi: "Không phải ta nhìn lén thấy cảnh tượng ngươi mây mưa thất thường (L: khụ, XXOO nhé) với một người sao? Ngươi có cần một đường đuổi theo ta không? Nếu không phải ta nhường ngươi, ngươi còn có mạng để sống? Chỉ là ta không nghĩ tới, chậc chậc…... Ngươi vậy mà lại còn có cái loại ham mê này, vậy mà lại yêu thích nam phong (thích đàn ông, gay đó ~)."

Ầm!

Thiên Khải không nói chuyện còn tốt, vừa mở miệng nói thì Độc Tôn hoàn toàn nổi giận rồi, sắc mặt ban đầu vốn đã âm trầm càng thêm lạnh lẽo, tràn đầy sát ý nhìn Thiên Khải.

"Thiên Khải Tôn Giả, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này! Ta tuyệt sẽ không thả ngươi rời đi!"

Nói thật, Thiên Khải không đồng ý chiến đấu với Độc Tôn, nguyên nhân bởi vì, người này cả người là độc, ngay cả chạm vào đều chạm vào không được, ngay cả trong máu cũng đều là độc tố, cho dù chết cũng có thể đủ bắt ngươi xuống làm cái đệm lưng.

Ai biết bản thân chỉ là muốn đi thanh lâu nhìn lén nữ tử tắm rửa, lại thấy được cảnh tượng lão mây mưa thất thường với một người nam nhân, nhưng lại bởi vì quá mức kích động bị phát hiện, kết quả, người này lại một đường đuổi theo ông, quấn ông thật sự là phiền không chịu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận