Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

- Thật xin lỗi, ta không cố ý.

Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, sau đó lên tiếng hỏi người binh sĩ đang ngây người kia:

- Không phải ngươi muốn bắt ta bồi thường tiền đó chứ?

Binh sĩ vội vàng lắc đầu, cả kinh nuốt mấy ngụm nước bọt.

Dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cảnh tượng khi nãy.

- Vậy ta có thể vào thành chưa?

Cố Nhược Vân hỏi.

Người binh sĩ vội vàng gật đầu, ngay cả một câu cũng không nói nổi.

Mà sau khi đạt được kết quả, Cố Nhược Vân không nói gì thêm liền tiến vào Thánh Thành chi môn.

- Đại nhân, có phải tấm bia này tuổi già không được sửa chữa, cho nên mất tác dụng?

Đồ cổ không được sửa chữa à?

Nghe được lời nhắc nhở hảo tâm của dân chúng xung quanh, tên lính kia lập tức lấy lại tinh thần, hắng giọng dùng một thanh âm nghiêm túc nói:

- Không tệ, các ngươi nói rất đúng, tấm bia đá này đúng là lâu đời không được sửa chữa cho nên mới bị người ta đánh nát dễ dàng như vậy, nhưng dù sao cũng là do vị cô nương khi nãy đánh nát, chúng ta không có lý do nào để ngăn cản nàng vào Thánh Thành, nếu không người Dạ gia chúng ta chính là loại người nói lời không giữ lời.

Tấm bia được đúc từ Kim Quang Thạch lại cần phải sửa chữa sao?

Vả lại, bên trong tảng đá đó vẫn có một di tích viễn cổ của gia chủ để lại, thứ hắn khảo nghiệm không phải là thực lực mạnh yếu mà chính là thiên phú!

Ví dụ như một Võ Tướng mười tuổi có thể tùy tiện để lại dấu ấn lên tấm bia này, nhưng một Võ Vương sáu mươi tuổi dù có cố gắng thể nào cũng không thể làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút.

Đây chính là thiên phú!

Thiên phú càng mạnh, dấu vết để lại càng lớn.

Nhưng nàng ta có thể đánh nát tấm bia này, liền có thể chứng minh thiên phú của nàng siêu việt hơn tất cả mọi người, so với tiểu thiếu gia cũng cao hơn!

Đương nhiên, những chuyện này ngoài mấy vị gia chủ cùng trưởng lão trong gia tộc, thì cũng chỉ có mấy người thủ vệ canh giữ như bọn hắn mới biết! Hắn vì không muốn vị cô nương kia bị chú ý, cho nên mới dùng lý do đó để nói với mọi người, còn bây giờ, hắn nhất định phải nhanh chóng báo tin này cho mấy trưởng lão trong Dạ gia.

Thiên phú như vậy, nếu có thể lôi kéo nàng gia nhập Dạ gia, đương nhiên là chuyện vô cùng tốt.

Nghĩ đến điều này, người binh sĩ trẻ tuổi cũng không quan tâm cổng thành nữa, vội vã chạy về Dạ gia.

...

Bên trong Dạ gia, Dạ Hành Thiên đang ngồi trong phòng khách nghe được lời bẩm báo của người binh sĩ liền khiếp sợ đứng lên:

- Ngươi vừa nói gì? Tấm bia ở cổng thành bị người ta đánh vỡ?

- Đúng vậy, đại thiếu gia, người đánh chính là một nữ tử trẻ tuổi, bây giờ nàng đã tiến vào trong Thánh Thành rồi.

Khuôn mặt Dạ Hành Thiên hiện lên vẻ không thể tin nổi, chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình, mãi lâu sau mới trầm mặc lên tiếng:

- Chuyện lớn như vậy, nhất định phải nói cho phụ thân biết, ngươi mau đi tìm Dạ Hành Lâm, bảo nó cùng ta tới gặp phụ thân.

- Tuân mệnh, đại thiếu gia.

Nói xong, binh sĩ kia liền lui ra ngoài.

Dạ Hành Thiên cũng không kịp nghĩ nhiều liền vội vã đi ra ngoài, nhanh chóng bước về phía hậu viện.

Khi hắn tới, Dạ Hành Lâm cũng đồng thời chạy tới đây, nhìn đại ca của mình, khuôn mặt hắn khó hiểu lên tiếng:

- Đại ca, huynh vội vã tìm ta tới gặp phụ thân là có chuyện gì vậy?

- Chờ sau khi gặp phụ thân ta sẽ nói rõ.

Dạ Hành Thiên hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng nói.

Sau đó hai người không ai nói thêm gì nữa, bước nhanh tới phòng bế quan của Dạ Lan.

Lúc này, Dạ Lan đang nhắm mắt khoanh chân ở trong phòng, một vòng sáng màu vàng nhạt bao quanh thân thể của hắn, bên trong vòng sáng kia, thân thể già nua hiện lên ngược lại có cảm giác thần thánh!

Bỗng nhiên mặt hắn đỏ bừng, trong miệng phun ra một ngụm máu, sau đó chật vật đứng dậy đi về phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui